Thẩm Thư Dư thật sự không phải sĩ diện, mà là cô sợ thật.
Phương Giác không biết Thẩm Thư Dư sợ hãi, tối qua còn hào hứng kể một tràng về truyền thuyết đủ loại ma quỷ trong trường. Lúc ấy Thẩm Thư Dư vừa sợ vừa muốn nghe, dù sao những câu chuyện thần bí này giống như là thật.
Đêm qua trước khi ngủ cô còn hơi sợ hãi, nghĩ đến tối nay cả phòng chỉ còn lại một mình mình, cô rất muốn đổi vé xe lửa thành chuyến tối nay. Thế nhưng thành phố Phong Châu không có chuyến xe về nhà vào buổi tối, cô muốn đổi cũng không đổi được.
Mấy năm nay Thẩm Thư Dư vẫn như vậy, vừa rất thích nghe truyền thuyết ma quái lại vừa hiếu kỳ.
Thẩm Thư Dư nhớ tới chuyện mình sợ ma có quan hệ rất lớn với việc xem phim ma hồi nhỏ. Năm ấy cô chỉ sáu bảy tuổi, thấy các anh em họ ngồi vây quanh xem tivi thế là cô cũng xem theo. Chính là lần ấy cô nhìn thấy con ma đáng sợ, đến giờ ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Đã lớn chừng này, tuy rằng Thẩm Thư Dư vẫn tin tưởng khoa học, nhưng một mình ở trong hoàn cảnh tối tăm luôn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Có điều hiện tại không có chuyện gì đáng sợ hơn Phó Chước ở trước mặt.
Thẩm Thư Dư giãy dụa muốn đẩy ra người trước mặt, nhưng làm sao cũng không đẩy ra được. Khuôn mặt cô đỏ bừng, Phó Chước mạnh mẽ lồng ngực lại rộng, gần như ôm lấy cả người cô trong lòng.
“Anh buông ra…” Thẩm Thư Dư quả thật sắp sụp đổ.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/986029/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.