Xe lửa chuyển động vững vàng, nửa tiếng trước Thẩm Thư Dư ngồi trên xe nhắm mắt lại thực ra căn bản không ngủ được, đầu óc cô rất hỗn loạn. Sau đó cô cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Dọc đường đi Phó Chước không làm gì cả, chỉ ngắm nhìn Thẩm Thư Dư. Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn cô gần như vậy. Cô không né tránh, không phản kháng, lẳng lặng nhắm mắt ngủ. Thẩm Thư Dư khi ngủ rất ngoan, dáng vẻ điềm tĩnh thanh bình.
Phó Chước thậm chí có nỗi xung động muốn hôn lên trán cô, một nụ hôn thuần khiết không mang theo chút ham muốn dục vọng gì.
Ngồi ngủ không thoải mái lắm, thế là Phó Chước nhẹ nhàng để Thẩm Thư Dư tựa trên vai mình. Bờ vai của anh vừa rắn chắc lại rộng lớn, cô dựa vào cũng rất thoải mái. Vì thế mùi hương thoang thoảng trên người Thẩm Thư Dư từng chút một tiến vào chóp mũi của Phó Chước, rồi lại tiến vào máu tim.
Dần dần, vào lúc ban ngày ban mặt Phó Chước lại có ý nghĩ xấu xa. Anh lắc đầu mình, để mình không nghĩ đến những điều đó nữa.
Sống hai mươi năm trời, Phó Chước chưa bao giờ chạm vào bất cứ người con gái nào, Thẩm Thư Dư là cô gái đầu tiên anh cảm thấy hứng thú. Cho nên anh phải chủ động theo đuổi, hơn nữa theo đuổi một cách mãnh liệt. Anh tin tưởng sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành bạn gái của mình, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hai tiếng đầu của chuyến xe, Phó Chước gần như không hề nhúc nhích. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/986017/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.