Tối qua Phó Chước hiếm khi không chạy deadline được ngủ sớm. Nhưng nói sớm cũng không sớm bao nhiêu, lúc anh ngủ thì cũng khoảng một giờ sáng rồi.
Chưa có lúc nào Phó Chước cảm thấy may mà mình ngủ sớm vào lúc này. Bởi vì ngủ sớm mới có thể dậy sớm, dậy sớm mới xem được tin nhắn của Thẩm Thư Dư, thấy tin nhắn của cô mới biết cô vừa thu lại cái gì.
Mặc dù ở phía Nam đang vào mùa đông, nhưng trong phòng Phó Chước vẫn là mùa xuân bốn mùa.
Anh ở trần ngồi dậy, vóc dáng cường tráng, đường cong cơ thể hoàn mỹ, hình xăm đầy trên một cánh tay. Một vóc dáng bùng nổ nội tiết tố như vậy, khuôn mặt cũng điển trai chẳng thể xoi mói.
Lúc này khóe miệng Phó Chước mang theo ý cười phát ra từ trong lòng, kéo theo khí thế khiến người ta sợ hãi kia cũng giảm bớt ba phần.
—— Có thể trông chừng vụn đào hoa của anh không?
Trong lòng Phó Chước lặp đi lặp lại câu này.
Cho nên cô nhóc kia bắt đầu để ý rồi?
Anh đi tới trước cửa sổ kéo màn ra, hôm nay thành phố Phong Châu có mưa.
Thật là thời tiết tốt.
Nhưng không đợi tâm trạng tốt của Phó Chước kéo dài bao lâu, anh liền nhận được cú điện thoại từ nhà.
Tiếng chuông di động vang lên mười giây, Phó Chước cau mày nhìn biểu thị cuộc gọi đến, số mã vùng: thành phố Nam Châu.
Anh vừa bấm nút nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia nói ngay: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cháu rốt cuộc bắt điện thoại rồi.”
Phó Chước nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/235376/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.