*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tư Phiên
===
Lúc này trên xe buýt không có mấy người, Thẩm Thư Dư tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Cô theo bản năng quay đầu ra sau xe nhìn, thấy anh không đuổi theo thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Gặp phải hạng người vô lại này đúng là làm cô cảm thấy buồn bực a.
Thẩm Thư Dư từ nhỏ tới lớn đều xinh xắn đáng yêu nên đã chịu không ít phiền phức, nhưng trắng trợn táo bạo như thế vẫn là lần đầu gặp phải. Thái độ cao ngạo của anh quả thực đã làm cô cảm thấy bất ngờ. Nhưng lại nghĩ đến cánh tay đầy hình xăm kia, Thẩm Thư Dư liền tự an ủi mình bỏ qua.
Xe buýt có máy sưởi rất ấm áp nên Thẩm Thư Dư giơ tay nhanh chóng tháo khẩu trang ra.
Cô lúc này cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã đeo khẩu trang, vừa rồi cô vô cùng sợ anh sẽ vươn tay kéo nó xuống, nhưng anh lại không làm.
Từ trường học đến trung tâm thành phố ngồi xe ít nhất phải tốn 40 phút, phía trước là đến chỗ chuyển trạm.
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Thư Dư theo thường lệ đi làm thêm ở một quán trà sữa nhỏ. Cô do mẹ đơn thân nuôi lớn và trong nhà chỉ có mẹ là trụ cột kiếm tiền chính, cho nên vẫn luôn vừa học vừa làm.
Mấy năm nay mẹ làm việc vất vả Thẩm Thư Dư đều nhìn thấy, vì vậy cô chưa bao giờ tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-mac-ngot-ngao/235355/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.