Ba năm sau… tại thôn Dạ Kinh thành Trì Châu…
- Này huynh gì đó ơi… có thể cho bọn đệ xin ít táo được không?
- Mấy đệ cứ vào đây.
Đám trẻ vui mừng chạy vào, nam nhân kia đem ra rất nhiều táo ngon phát cho bọn nó. Một trong mấy đứa trẻ lén nhìn vào bên trong rồi nhà rồi ngây ngô hỏi nam nhân kia.
- Huynh sống một mình sao?
- Ta sống một mình, nếu có thời gian đệ có thể đến đây chơi.
- Thật sao ạ?
- Thật.
- Đệ là A Diễm, còn huynh?
- Cứ gọi ta là Bá Duệ.
Đám trẻ được ăn no nê lại còn được hắn cho mang về, Bá Duệ đã từ bỏ tất cả một thân một mình đến nơi này sinh sống. Hắn vì nỗi mặc cảm nên hầu như không hề tiếp xúc với ai chỉ quanh quẩn trên núi, lâu lâu sẽ có đám trẻ chạy đến tìm hắn để xin táo.
Bá Duệ sống trong một ngôi nhà nhỏ, vườn của hắn trồng rất nhiều cây táo và hoa. Là loài hoa mà người hắn yêu thích nhất, trong vườn còn có cả thỏ nữa cũng là do hắn mang theo. Ngày hắn rời khỏi cung trong người chỉ mang theo một cặp thỏ con và thanh kiếm ngoài ra thì không mang theo bất kỳ gì cả. Hắn đi trong lặng thầm, ngày hắn đi cũng là người tuyết đầu mùa rơi.
Bá Duệ đi vào trong nhà, hắn vẫn giữ thói quen luyện chữ, đang chăm chú luyện viết thì bên ngoài có tiếng gọi lớn.
- Bá Duệ… huynh có bên trong không?
- Là ai?
- Là đệ, A Diễm.
- Vào đi.
A Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903748/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.