Lý Ngao rùng mình, nó cảm giác lạnh sống lưng nên đã vội kéo chăn lên đắp lại. Bỗng nó giật mình bật người ngồi dậy vội vàng mang giày chạy ra ngoài, vì chạy khá nhanh nên đã vấp ngã ngay bậc thềm bên ngoài cửa.
- Phải nhanh lên… không được khóc… phải nhanh lên…
Lý Ngao vừa lau nước mắt vừa phủi bụi trên người thì bất ngờ phía sau có vang lên tiếng hỏi.
- Lý Ngao? Đệ sao vậy?
Lý Ngao giật mình, nó vội vàng quỳ xuống đất không dám ngẩng mặt lên run rẩy lên tiếng.
- Là ta sai… ta nên dậy sớm… đừng đánh…
Hạ Hạ nhìn Châu Vĩnh rồi đi đến đỡ nó đứng lên, Cố Mạn đã nói với họ đầu nó có chút vấn đề nên không được lớn tiếng hay đánh nó, chỉ cần nhỏ nhẹ giải thích cho nó hiểu là được.
Hạ Hạ lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt nó mỉm cười.
- Không ai làm gì đệ cả, ở nơi này sẽ không ai ăn hϊếp được đệ.
- Thật sự không đánh sao ạ?
Châu Vĩnh lắc đầu.
- Không đánh, đệ đói bụng chưa ta cho người dọn thức ăn lên cho đệ.
- Đệ có thể tự làm được…
Lý Ngao nghe đến được ăn liền hớn hở nhưng nó nhận ra thân phận của mình làm gì được ăn ngon cơ chứ. Ánh mắt sáng long lanh nhanh chóng rũ xuống, nó buông tay mình ra khỏi cánh tay Hạ Hạ lí nhí giọng.
- Không cần đâu ạ… cho đệ một cái bánh bao là được rồi.
Nhìn nó hiểu chuyện, biết thân phận mình không dám đòi ăn sang Châu Vĩnh nhếch miệng. Cố Mạn từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903745/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.