Cố Mạn đánh như chưa từng được đánh, thiết phiến cũng được y lấy ra mà sử dụng. Không quan tâm địch đông hay không, y điên cuồng gào thét quyết lấy mạng từng tên. Bốn người Châu Mộc cũng xông lên, lửa, dây leo hay cọc đất đều ngổn ngang đủ mọi nơi. Duệ vương nhìn Lãnh Cung Nghi tay nắm chặt kiếm cho người của mình thừa thắng xông lên.
Hắn lệnh cho quân bằng mọi giá phải sang bằng nước kia để làm quà cho Doạt vương. Bảo họ lấy hình ảnh của Doạt vương làm sức mạnh, thề sang bằng cả Tịnh La quốc.
Hạ tướng quân không quan tâm thế sự nữa, kiếm trên tay đã rơi từ lúc nào, y bò đến bên Lãnh Cung Nghi. Ánh mắt hoảng sợ ôm người vào lòng cố gắng lây người tỉnh dậy.
- Lãnh Cung Nghi, ngươi sao thế này? Mau mở mắt ra nhìn ta.
- …
- Lãnh Cung Nghi… xin ngươi…
- Hạ Sở Chi…
Lãnh Cung Nghi gượng cười, y vẫn chưa chết có cần phải khóc vì y như vậy không? Lãnh Cung Nghi nhìn thứ đang ghim trên người mình chầm chậm đưa tay lên mà rút nó ra.
- Cái này… làm ta khó chịu quá… khụ… khụ.
- Lãnh Cung Nghi…
Lãnh Cung Nghi đưa bàn tay dính đầy máu của mình chạm vào mặt Hạ tướng quân. Sao hôm nay y lại thấy người mình thương đẹp đến thế này, nhưng tại sao gương mặt ấy lại rơi lệ?
- Sao ngươi lại khóc?
- Ngươi thấy trong người thế nào rồi?
- Ta sao? Không phải ra nằm trong tay ngươi rồi sao?
Hạ tướng quân cắn chặt môi, thế trận hỗn loạn, mọi người tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903727/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.