Đại Duệ năm thứ bảy, người vẫn bặt vô âm tín, như gió thoảng qua không ngày gặp lại.
Ngày ngày trên tường thành vẫn một bóng nam nhân thân khoác thanh y, ánh mắt hướng về nơi xa mòn mỏi chờ người.
- Đừng chờ nữa Doạt vương, người đã đứng đây hơn một năm rồi, không chán nản sao?
Doạt vương gượng cười, đến lính canh ở đây cũng khuyên y nên từ bỏ, nhưng từ bỏ sao được khi người đó lại là ruột thịt cuối cùng của y? Trãi qua bao nhiêu chuyện, bị chính phụ hoàng mình đuổi cùng diệt tận đến khi tìm lại vui vẻ hạnh phúc chưa được bao lâu hoàng đệ lại bỏ rơi y một lần nữa.
Hỏi y có giận vị hoàng đệ này không? Giận, y rất giận.
Hỏi y có trách vị hoàng đệ này không? Không, y không trách.
Hỏi y có thích món quà vị hoàng đệ này tặng không? Không hề.
Hỏi y vì sao y ư? Đơn giản lắm.
Y giận vì hoàng đệ lúc nào cũng ôm hết việc nước vào người, luôn tự cho mình là cao ngạo, lạnh lùng để rồi sao?
Y không trách vì y biết trái tim hoàng đệ của mình chỉ có thể đập vì một người, hoàng yến bay đi không phải là biến mất.
Món quà này đối với y rất nặng nề, có ngồi trên đó y mới biết nó ngột ngạt khó chịu đến mức nào. Oằn mình gánh trên vai cả một đất nước hùng mạnh, nói y không sao là nói điêu.
- Ngươi nói xem… Duệ vương khi nào thì trở lại.
- Thần…
Nhìn thấy tên kia ấp úng không dám nói, Lãnh Cung Nghi mỉm cười gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903724/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.