Tờ mờ sáng người nhà lão nông đều đến, cứ ngỡ Cố Mạn vẫy tay với họ lớn giọng.
- Ta ở bên này, mệt chết ta rồi.
Năm người nhìn con lợn rừng to lớn bên cạnh Cố Mạn mà tròn mắt, họ không tin được nhìn y công tử bột vậy mà có thể hạ được con lợn rừng to lớn cả làng ăn này.
Con trai của lão nông chạy đi gọi thêm người, Cố Mạn nhìn năm người khiêng con lợn mà chớp chớp mắt.
- Mấy người ăn sáng chưa vậy? Mình ta lôi nó từ trên núi xuống đó.
Cố Mạn nói xong đi đến nắm lấy chân sau con lợn rồi lôi nó đi, mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn con lợn được y lôi đi phía trước. Họ chạy theo Cố Mạn về nhà lão nông, mọi người cùng nhau bắt tay vào làm nó. Hai con kia đã được gia đình lão làm khi tối và được Cố Mạn dặn không được mang ra.
Cố Mạn đi tắm rửa thay y phục bẩn,nhìn đám trẻ trong làng phấn khích khi lần đầu tiên được nhìn thấy con lợn nào to như thế. Mọi người chia nhau từng miếng thịt, họ lấy một ít để lại nướng cho bọn trẻ ăn.
Cố Mạn đi đến gốc cây bên hiên nhà lão nông, y tựa lưng vào đó rồi ngủ lúc nào không hay. Vợ lão nông định gọi y vào trong nhà ngủ nhưng nhìn Cố Mạn đã ngủ say nên đành thôi, bà vào nhà lấy chiếc chăn mỏng cẩn thận đắp lên cho y rồi dặn mọi người nhỏ tiếng một chút.
Thoáng một cái Cố Mạn ở làng nhỏ được bốn ngày rồi, nơi này rất thích, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903722/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.