Cố Mạn ngồi trên cây nhìn đám người bên dưới, thoạt nhìn y cũng nhận ra đám người kia là loại người như thế nào. Y nhếch mép ngồi thẳng người dậy hất đầu lớn giọng hỏi lớn.
- Này, thứ bôi trên mặt các ngươi là gì vậy? Cho ta xem được không?
Phập…một mũi tên ghim sát bên mặt y, Cố Mạn rút mũi tên bên cạnh mình ra nhìn qua nó một chút rồi phóng nó trả về chỗ người chủ của nó. Y lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối, gương mặt đau khổ nhìn bàn tay mình tự trách.
- Ngươi sau vậy hả? Chỉ trả đồ lại cho chủ thôi có cần phải làm chết họ như vậy không? Là mạng người đấy.
- Tên khốn, dám gϊếŧ người của ta?
- Cỏ dại thì phải được diệt sạch, để lại một cọng cũng là ngu.
Giọng nói y không mỉa mai như lúc trước mà âm lãnh đến đáng sợ. Đám người kia rùng mình lùi lại sau một bước, bất ngờ trong không trung vang lên một giọng hát, lanh lảnh, trong trẻo. Đám người kia nghe xong bài hát ấy lại trở nên điên cuồng hơn như được tiếp thêm sức mạnh nhanh chóng lao vội về phía Cố Mạn mà đánh.
Cố Mạn chỉ nhướng mày, y phất tay một cái ngay lập tức từ dưới đất vô số bàn tay đưa lên nắm lấy chân của đám người kia mà lôi xuống. Ba người đứng đầu nhìn mình không phải là đối thủ của y vội vã chạy vào bên trong.
Một trong số mấy tên đó đã ra tay đập nát tượng hồ tiên, hắn ta nhìn Cố Mạn cười lớn.
- Để ta xem, ngươi sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903707/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.