Cố Mạn ngồi tựa mình vào thân cây, y đưa bàn tay mình lên xem. Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi y chưa bao giờ biến thành Cửu Vĩ Hồ?
Trăm năm? Ngàn năm? Y cũng không nhớ.
Cố Mạn khẽ nhếch miệng, y thở hắt ra một hơi, y không ngờ sẽ có một ngày lại gặp đám người kia vào hoàn cảnh này. Cứ ngỡ đến đây sẽ không cần suy nghĩ, nhưng không ngờ…đòi lại không như mơ.
Nhìn thấy y cứ thơ thẩn ngồi bên ngoài, Duệ vương đi đến, hắn ngồi xuống trước mặt Cố Mạn nhẹ giọng lên tiếng.
- Có chuyện không thể nói ra sao?
- Không có gì, sao ngươi lại ra đây?
- Ta đến để nói lời tạm biệt, hoàng cung không thể đi lâu vả lại Hạ tướng quân đã ổn nên ta sẽ về.
- …
Cố Mạn không nói gì, hắn về cũng tốt, như vậy sẽ không làm phiền y hành sự. Duệ vương lấy trong người ra một cây trâm bằng vàng, đưa nó đến trước mặt y mỉm cười.
- Cái này tặng ngươi, có hơi xấu xí, không được tinh xảo cho lắm nhưng đó là tấm lòng của ta.
- Mạn châu sa hoa?
- Nó rất giống ngươi không phải sao?
- Giống ta?
Duệ vương gật đầu, hắn nằm xuống trên người cậu trầm giọng.
- Mang vẻ đẹp ma mị, diễm lệ nhưng không phải ai chạm là được. Lúc trước ta cứ ngỡ ngươi cũng giống như đám người kia, là một mẫu đơn kiêu sa đơn thuần, bị vùi dập trở nên vô cảm thâm độc. Nhưng ta đã nhầm, nhầm thật sự. Cố Mạn mà ta biết chính là đóa mạn châu sa hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903698/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.