Duệ vương thất thần, hắn đưa mắt nhìn vào khoảng không xung quanh như đang cố tìm kiếm thứ gì đó. Đôi mắt đỏ ngầu, hắn thừ người rồi lại nhìn lại chỗ lúc nãy Cố Mạn đang đứng miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Cố Mạn…ngươi làm sao lại ra nông nổi này. Sao có thể…
-…
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?
- Duệ…vương…Duệ vương…cứu ta…
Duệ vương đưa mắt nhìn xuống phía dưới chân mình khi có thứ gì đó đang bám víu vào. Hắn nhíu mày là Lãnh Cung Nghi y đang quỳ bên dưới, gương mặt tái nhợt đau đớn hoảng sợcố bám víu vào y phục của hắn mà cầu cứu.
Duệ vương nhìn y không phải là ánh mắt lo lắng cũng không phải là ánh mắt quan tâm như trước mà là ánh mắt chán ghét, hắn hất tay y ra khỏi người mình rồi lạnh nhạt lên tiếng.
- Hạ tướng quân.
- Có thần.
- Cho người gọi thái y đến thăm bệnh cho y, ta có việc cần phải đi trước. Nếu có chuyện gì ngươi trực tiếp giải quyết là được.
- Vâng.
- Duệ vươngggg…
Lãnh Cung Nghi ánh mắt hoảng sợ, vội lắc đầu nhưng hắn vẫn lướt qua khỏi người y mà rời đi. Hạ tướng quân đã cho người đỡ y về phòng và cho người luôn túc trực bên cạnh để tiện chăm sóc.
Lãnh Cung Nghi bước đi nhưng ánh mắt vẫn chỉ nhìn về hướng bóng lưng của hắn. Bàm tay y vô thức siếc chặt, ánh mắt không còn sợ hãi hay hoảnh sợ thay vào đó là sự tức giận đến đáng sợ. Y nhìn hắn mà trong lòng không khỏi oán trách thành lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903675/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.