Cố Mạn nhếch miệng khi nghe ba ta nói đến mình, ánh mắt của thái hậu mở to vội bước về sau mấy bước loạng choạng xém chút ngã khi nhìn thấy gương mặt phóng đại đầy máu me của cậu hiện lên ngay sát mặt mình.
Cố Mạn đưa tay bóp chặt lấy cổ bà, ánh mắt cậu dần dần trở về như cũ, đôi mắt to tròn đã trở lại thay thế cho một màu đỏ ghê tởm kia.
- Bà…muốn đấu với ta ?
- Ngươi…mắt ngươi…
- Mắt ta thì sao, giọng ta thế nào ?
- Tên khốn ngươi lừa ta.
Thái hậu gào lên tức giận, bà như hiểu ra chuyện gì đó, gương mặt cậu đã trở về dáng vẻ bình thường, giọng nó đã không còn ồm ồm khó như trước.
- AAAAA…
‘‘Rắc…rắc…rắc…’’
Tiếng xương bị bẽ gãy và tiếng hét thất thanh của bà làm cho Duệ vương bên dưới cũng phải rùng mình. Ánh mắt hắn kinh ngạc, cậu là đang bẻ gãy cả tứ chi của bà.
- Bà cảm thấy thế nào ? Đau không ?
- Ngươi…
- Vở kịch bà diễn rất hay nhưng bà lại đi một nước cờ rất sai lầm. Bà còn nhớ khi ta nhắc đến Hạ Hạ, bà có chút khựng người và vô tình để lộ ra trên vạt áo có dính màu đỏ không ?
-…
- Ta thoáng nhìn đã biết đó là bột chu sa, nhưng điều tôi chắc chắn hơn nữa bà là người đứng sau mọi chuyện chính là lúc ở trong cấm cung. Bà đã vô tình cho ta nhìn thấy nửa gương mặt của mình.
- Ngươi…
- Ta ? Bà nghĩ chuyện bà là pháp sư không ai biết, thứ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903651/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.