Cố Mạn đã trãi qua bảy ngày thân tàn ma dại trong tay đế vương. Cậu hoàn toàn không thể nhận biết ngày hay đêm, chỉ biết đến tiếng sỉ vả, tiếng roi, hay tiếng xì xèo của sắt nung đang ấn vào da thịt mình. Cả cơ thể cậu bây giờ bao phủ chỉ có một màu đỏ của máu, chỗ nào cũng là máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hết lần này đến lần khác da thịt cậu đến nổi rơi xuống làm mồi cho đám chuột bên dưới.
- Ngươi biết tin gì chưa ?
- Tin gì ?
- Ta nghe nói Duệ vương và người của y đã khởi binh đánh vào kinh thành rồi.
- Đánh kinh thành ? Ngươi có nghe nhầm không ?
- Ta nghe chính miệng người của đế vương nói, ngươi mới vào nên không biết chính đế vương là người đã cướp ngôi của Duệ vương lúc xưa.
- Có chuyện này sao, sao ta nghe nói Duệ vương thân mang trọng bệnh nên không thể lên ngôi vương.
- Không hề, vì đế vương không biết vì sao lấy được binh pháp cũng như ấn của Duệ vương nên mới có ngày hôm nay…
Những gì mấy tên kia nói Cố Mạn có thể nghe được, khóe miệng cậu chỉ khẽ nhếch lên rồi liền trở về như bình thường.
Đám người kia bàn tán một lúc rồi cũng rời đi, để lại một mình cậu nơi này, căn bản họ đều phải tập trung vì trận chiến sắp đến của hai vị vương.
Cơ thể Cố Mạn bất ngờ máu lại rỉ ra, nhưng lần này không phải là máu tươi của cậu. Mà là một thứ nước màu đen chảy ra bốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903649/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.