Phạm Nhạc chạy đến chỗ Châu Vĩnh, y đưa mắt tìm kiếm xung quanh một lượt rồi vội bế Châu Vĩnh chạy xuống núi. Vết thương trên lưng y dù đã được Cố Mạn dùng pháp thuật khép miệng vết thương nhưng chỉ mới được nữa, máu vẫn đang không ngừng chảy ra.
- Châu Vĩnh…ngươi nghe ta gọi không, Châu Vĩnh cố gắng lên…chúng ta sắp về đến nơi rồi.
-…
Phạm Nhạc chạy về doanh trại, y vừa chạy vùae lo lắng gọi lớn.
- Thái y…thái y đâu rồi…mau cứu người.
- Phạm Nhạc ?
Duệ vương và mọi người vẫn đang bàn chuyện bên trong nghe tiếng gọi thất thanh của Phạm Nhạc vội chạy ra thì nhìn thấy y đang ôm Châu Vĩnh đang bất tĩnh.
Nhìn gương mặt Châu Vĩnh trắng bạch, thanh y đã bị nhuộm đỏ bởi máu của y. Duệ vương và mọi người vội chạy đến đưa người vào bên trong.
Thái y lập tức có mặt vì vết thương của y rất sâu và dài nên họ quyết định may nó lại. Duệ vương và mọi người chờ đợi bên ngoài không ngừng lo lắng, nhìn gương mặt thất thần của y Duệ vương có chút nghi ngờ vội lên tiếng hỏi.
- Ngươi…rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao Châu Vĩnh lại ra nông nổi này ?
- Cố Mạn…mau sai người tìm Cố Mạn.
- Cố Mạn ? Sao lại có y trong này ?
Duệ vương nghe nhắc đến Cố Mạn tâm tình có phần lo lắng, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh y muốn nghe y nói rõ mọi chuyện.
- Ngươi biết gì mau kể hết ra cho ta.
- Khi tối ta cùng Châu Vĩnh và Cố Mạn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903647/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.