Sáng sớm hôm sau Cố Mạn thức dậy rất sớm, tâm tình cậu hôm nay rất thoái mái, nhưng ngược lại với cậu Duệ vương nhìn hắn trông thiếu sức sống hẳn. Cố Mạn nhìn hắn có chút thắc mắc cậu không hiểu sao hắn lại không mất sức sống như vậy.
- Này…ngươi sao vậy ?
- Không sao.
- Không sao, sao ngươi trông nhìn thiếu sức sống vậy ?
- Ta…đã nói là không sao.
Duệ vương có chút cáu gắt hắn nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại y phục cho mình rồi xoay người nhìn cậu.
- Ngươi không muốn trở về sao ?
- Trở về ? A…
Cố Mạn vội đứng dậy, cậu nhanh chân chạy đi về hướng vườn cải vàng, vội hái rất nhiều hoa rồi nhanh chân chạy lại phía hắn đang đứng.
- Đi thôi, ta muốn đem về cắm trong hang.
- Đưa ta cầm giúp cho.
- Không cần, ta đi được.
‘‘Rầm’’
Cố Mạn vừa dứt lời đã ngã lăng ra đất, Duệ vương bất lực tính hậu đậu của cậu đúng là khó tin được. Hắn nhanh chóng đỡ cậu dậy đặt cậu lên vai mình rồi ôm lấy bó hoa cậu đã hái rồi thong thả đi xuống núi.
- Ngươi nhẹ thật.
- Kệ ta.
Hai người cũng không nói gì thêm, cho đến khi hắn cõng cậu về phía doanh trại. Hạ Hạ và mọi người từ xa thấy hắn đi lại có chút tò mò liền lên tiếng hỏi.
- Ca, Cố Mạn sao vậy ?
- Y chỉ ngủ thôi, giúp ta đem cái này vào trong.
- Vâng…mà hay người đã đi đâu vậy.
Duệ vương đưa bó hoa cải cho cô rồi đỡ cậu xuống, muốn đổi tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903642/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.