Châu Vĩnh xoay người muốn rời đi liền bị Hạ tướng quân ngăn lại.
- Châu Vĩnh.
- Chuyện gì ?
- Ngươi…đừng phiền Duệ vương nữa, không phải khi xưa vì ngươi mà y mất hết tất cả sao ?
- Ý huynh là gì ?
- Ý ta là sao ngươi là người hiểu rõ nhất, Duệ vương không nói không phải là Duệ vương không biết.
Châu Vình nét mặt thoáng hoảng sợ khi nghe Hạ tướng quân nhắc đến chuyện trước kia. Y không nói gì nhanh chóng chạy đi, Hạ tướng quân nhìn theo y một lúc rồi tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Lúc này trên núi Duệ vương đưa cậu đi đến một nơi, nơi này chỉ có mình hắn biết. Cố Mạn lúc đầu có chút khó chịu, nhưng khi được hắn đưa đến đây ánh mắt cậu sáng lên, vui lên hẳn.
- Woa…cái này…
- Đẹp đúng không ?
- Ân…nhưng sao ngươi biết chỗ này ?
- Tình cờ ta tìm ra thôi, Cố Mạn ngươi là người đầu tiên ta đưa đến đây.
Cố Mạn bĩu môi, cậu chạy vào giữ cánh đồng hoa cải nơi đây rất đẹp, một màu vàng rất đẹp. Duệ vương mỉm cười ánh mắt đầy sủng nịnh khi nhìn cậu đang vui vẻ chạy nhảy bên trong.
- Bá Duệ, ngươi mau đến đây…có cái này hay lắm…mau lên.
- ???
Nhìn gương mặt rạng rỡ của cậu, Duệ vương có chút tò mò liền đi đến, hắn định lên tiếng nói nhưng nhanh chóng cậu đã đưa tay bịt miệng hắn lại.
- Suỵt!!! Ngươi nhìn xem bọn nó đang làm gì ?
Duệ vương nhìn theo cánh tay của cậu, gương mặt có chút trầm lại khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903640/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.