Cố Mạn có chút bất ngờ, cậu không vội đẩy hắn ra mà lại âm thầm họa một đạo phù ẩn vào bên trong người cậu. Duệ vương sao khi cảm nhận được vị ngọt trên môi cậu liền giật mình mà đứng thẳng người, hắn vội gãi đầu xoay người đi chỗ khác, lên tiếng xin lỗi cậu.
- Xin lỗi…ta…ta không cố ý.
- Không sao, sau này ngươi đừng làm như vậy là được.
- Được.
Cố Mạn mỉm cười, cậu chỉnh lại cây trâm trên tóc mình, dùng vải voan đội lên trên đầu. Thực chất cậu vội đội nó lên là vì muốn che đi đôi tai đã đỏ ửng của mình.
- Duệ vương.
- Sao ? Ngươi có chuyện gì sao ?
- Không. Lát nữa ngươi hãy đi theo ánh sáng của những cánh bướm.
- Cánh bướm ?
- Thanh long sẽ giúp ngươi tìm được ta, ngươi phải hứa sẽ tìm ra ta được không ?
Duệ vương nhận ra trong lời nói của cậu có chút gì đó rất lạ, hắn định lên tiếng hỏi lại thì bên ngoài màn đêm có tiếng của con gì đấy kêu rất đinh tai. Cố Mạn biết giờ lạnhg đã đến, cậu vội chỉnh lại khăn voan đỏ, ẩn đi linh lực của mình để tên Minh vương khỏi biết, rồi theo bà mối ra kiệu hoa bên ngoài.
Duệ vương không đi theo mà đứng trong một góc khuất quan sát. Thoạt nhìn đám người rước dâu ăn mặt rất chính tề nhưng qua con mắt âm dương mà trước đây Cố Mạn đã mở cho hắn thì khác. Đám người này gương mặt đều lở loét, có nơi thịt đang rơi cả xuống đất. Còn có tên chỉ còn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/246016/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.