Cố Mạn có chút không vui, cậu đứng dậy phủi hết bụi bẩn trên người không để thái hậu lên tiếng đã đi đến trước mặt của đại vương gia tức giận quát lớn.
- Tên khốn, thấy chết không cứu có đáng là quân tử hay không hả ?
- …
- Ngươi bị câm à hay bị mù, có câm cũng lên tiếng để họ biết có mù cũng nhìn thấy người ta ngã chứ ?
- ???
Thái hậu nghe cậu chửi con trai mình lại phá lên cười rồi mắm tay cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Bà cố nhịn cười, đã lâu rồi bà chưa được thỏa mái như vậy, đây cũng là lần đầu bà gặp ai mắng người như cậu.
- Con đó…đến mắng người cũng có thể làm người khác cười được
- Hừ. Con còn chưa chửi xong nữa, người thì như cục gỗ, chửi cứ đơ mặt ra, mặt liệt thì cũng phải cười, mặt liệt chã lẽ não cũng liệt luôn.
- Cố Mạn…
- Thái hậu người chờ con một chút…
Thái hậu thấy cậu có vẻ đi hơi xa, bà vỗ vai cậu nhưng ngay lập tức đã bị cậu gạt sang một bên, xoắn tay áo đưa ánh mắt thách thức nhìn đại vương gia tiếp tục lên tiếng.
- Đã là nam nhân vai rộng mười hai thước thì cũng không thể để người ta ngã như vậy được. Không những đầu ngươi não phẵng mà thần kinh ngươi cũng đã bị đứt hẳn, ai mà cưới được ngươi chắc phải Ở ÁC MƯỜI KIẾP mới gặp.
- Ngươi…
- Ta sao ?
- Nói đủ chưa ?
- Chưa, ông đây còn muốn tính sổ với ngươi nữa, ngươi…ưm…
Bá Duệ không chút chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/246006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.