Cố Mạn chạy đến một khuôn viên rất đẹp, cậu có chút ngỡ ngàng nhưng chưa kịp hưởng thụ cái đẹp thì phía sau đã vang lên tiếng nói khó nghe.
- Ây…đây không phải là vương hậu hay sao ? Sao hôm nay có nhã hứng đến đây ngắm hoa thế này.
-…
Cố Mạn không thèm quan tâm, cậu đưa tay lên hái mấy chùm nho trên cao, chưa kịp bỏ vào miệng đã bị người của ả kia đi đến giật lấy mặc kệ cậu có thích hay không.
- Đồ ở đây ngoài Nguyệt phi được quyền hái thì không ai được động vào.
- Lại là tên điên kia hạ lệnh sao ?
- Ngươi…dám gọi đế vương là tên điên ?
- Không điên nhưng có bệnh về não.
Cố Mạn đi đến lấy trong người ra một con dao nhỏ cắt đứng cây nho mà hắn ngày đêm chăm sóc. Hành động đó của cậu vô tình lọt vào mặt đế vương, hắn nhanh chóng đi đến nhìn cây mình bỏ công chăm sóc bị phá hư hắn có chút tức giận.
- Cố Mạn, ngươi lại muốn gây loạn.
- Đế vương…người lớn tiếng sẽ làm ta sợ, chỉ là ta mới nhặt được con dao này muốn thử xem nó có đáng dùng hay không hay chỉ là phế vật nên bỏ đi.
- Ngươi…ai cho ngươi đến Thẩm Ninh cung ?
- Ta thích thì đi, không cần ai phải cho cũng không cần xin phép ai.
- Ngươi có biết ngươi đã là vương hậu, cách hành xử của ngươi như vậy là có ý gì ?
Cố Mạn nhún vai tỏ vẻ vô tội, cậu đi đến hai một đóa hồng gần đó đưa lên mũi mình gửi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/246004/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.