Dịch: Tiểu Duyên
***
Tài vật mà bọn sơn tặc cướp được vẫn còn bị buột chặt trên thân ngựa. Ninh Thần thả cả đàn ngựa đi, chỉ để lại một con ngựa trắng nho nhỏ. Con ngựa trắng nhỏ này vẫn còn non nớt, nếu thả đi thì rất khó sống sót trong môi trường tự nhiên.
Ngựa trắng nhỏ hiển nhiên vẫn còn kinh hoảng. Nó nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Ninh Thần, thậm chí còn không dám thở dốc.
Ninh Thần buộc dây cương của ngựa trắng nhỏ lên lưng xe lăn. Hắn đi một bước, ngựa trắng nhỏ cũng bám theo một bước.
Con ngựa này tự cõng lấy đồ ăn của nó, mà Ninh Thần cũng tự giữ lương khô của chính mình; chẳng ai ảnh hưởng đến ai. Bọn họ chỉ là hai kẻ đồng hành, ngoài ra thì không hề liên quan gì nhau.
Hắn cũng tìm ra không ít đồ đạc trên người bọn sơn tặc. Ngoại trừ vàng bạc, vải vóc, thuốc độc và thuốc mê, Ninh Thần còn trông thấy một bức thư đang trong trạng thái dán kín.
Nhìn con dấu dán thư trên phong bì, Ninh Thần lập tức nhíu mày lại. Mãi đến khi đọc xong nội dung trên bức thư, hắn càng nhíu mày chặt hơn.
Một tin tức quan trọng thế này mà lại được cất trong tay của một người bình thường? Đây là do người viết thư quá tự tin, hay chính là ngu xuẩn?
Ninh Thần tin vào lý do thứ hai, bởi vì cuối cùng thì lá thư này đã rơi vào tay hắn.
Đường Bắc hành sẽ không thể thay đổi chỉ vì một bức thư. Ninh Thần vẫn tiếp tục đi về phía Bắc; nhờ có con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/347456/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.