Dịch: Tiểu Duyên
***
Trong cơn gió tuyết, có một thiếu niên ngồi xe lăn đang lẻ loi độc hành. Thân ảnh cô đơn mồn một đằng sau lớp áo bạc tựa như bặt tăm giữa thế giới lạnh giá này, nhưng để rồi lại điểm xuyết nên một vết chấm rõ rệt như thế.
Bánh xe lăn nghiền nát lớp tuyết, tạo nên những âm thanh lách cách lách cách. Ninh Thần từng ăn Thiên Sương thảo, thế nên chân khí trong cơ thể cũng có tính hàn. Vì lẽ đó, hầu như hắn không hề sợ lạnh như đa số mọi người. Chỉ là, cơn đau liên tục trên đùi khiến sắc mặt của hắn hơi tái nhợt.
Bất tri bất giác, hắn đã đến thế giới này được gần nửa năm; khoảng thời gian này chưa được tính là lâu lắm, nhưng quá nhấp nhô
Đường Bắc hành không có mục đích; Ninh Thần đi tới đâu tính tới đó. Hắn cũng có mang theo bạc do thư viện trả công từ việc bổ củi.
Đôi khi, Ninh Thần qua đêm ở vùng hoang dã. Lúc đói bụng, hắn ăn chút lương khô hoặc đánh bắt một con thỏ rừng nào đó. Nếu khát nước, hắn tùy tiện ăn lấy một nắm tuyết. Trời đầy tuyết, thứ dư dã nhất chính là nước.
Vì tuyết rơi dày đặc quá lâu, khách bộ hành đã hiếm khi ra khỏi nhà, mà các thương đội cũng đang chờ ngày nắng đến. Cả thế giới lúc này trông có vẻ cực kỳ thanh tĩnh, tĩnh đến mức đáng sợ.
Cô độc chính là cảnh sắc duy nhất và bất biến. Dần dần, Ninh Thần đã quen với sự cô độc, quen với nỗi đau đớn trên đùi. Thế là, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/347454/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.