Suy nghĩ một hồi, Ninh Thần cảm thấy rằng: nếu mình hồi cung ngay lúc này thì 80 – 90% là ăn ngay vài gậy vào mông. Trưởng Tôn đang tức giận, giờ mà hắn quay về vậy chẳng phải là muốn ăn đòn hay sao?
Trong lúc bất chợt, Ninh Thần bỗng nhớ tới chuyện mà Lê Nhi từng kể cách đây 2 ngày. Xoay nhẹ tròng mắt, hắn đi tới cạnh Thanh Ninh, nhỏ giọng nói: “Thanh Ninh tỷ, nói với tỷ chuyện này.”
Thanh Ninh nhướng mày, đáp: “Nói!”
Kề sát vào tai Thanh Ninh, hắn ngửi thấy một mùi thơm giống như hương lan vậy. Nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ vẩn vơ trong lòng, hắn nghiêm túc nói vài câu.
“Ngươi nói thật ư?” Thanh Ninh nghiêm mặt hỏi.
“Trăm phần trăm” Ninh Thần gật đầu xác định.
“Được rồi! Ta về bẩm báo trước. Về yêu cầu của ngươi, ta không thể làm chủ được, phải xem ý của nương nương thế nào.”
Chuyện can hệ trọng đại, Thanh Ninh phải vội vàng hồi cung. Nhưng vừa đi hai bước, nàng ngừng lại, quay sang cảnh cáo Ninh Thần một câu: “Ở yên tại đây! Đừng có định tiếp tục chạy trốn!”
“Rồi! Rồi!” Ninh Thần vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn, nhưng lại thầm cân nhắc chuyện này. Hắn có nêm nhanh chóng chạy trốn hay không? Nếu cứ mong chờ vào ý chỉ của Trưởng Tôn, vậy cũng quá mông lung rồi.
Thanh Ninh rời đi, còn Ninh Thần lại lôi kéo Lê Nhi tiến về phía hậu viện.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lê Nhi hất tay Ninh Thần ra, lui về phía sau hai bước, cất giọng hỏi trong khi hốc mắt đã dần đỏ hoe.
“Nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/347435/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.