Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Trưởng Tôn Vân Hiên đau đến mức bán bất tỉnh; y cuộn mình trên mặt đất, run rẩy không ngừng. Ninh Thần tiến lên một bước, sau đó chợt nhớ tới gì đó mà nghiêng người nhìn nữ tử vừa đưa mực cho mình, thân thiện hỏi, “Tỷ tỷ, mực này có dễ bị rửa trôi không?”
Thân thể mềm mại vô thức run nhẹ một cái, nàng sợ hãi đáp, “Sẽ không! Đây là mực Thiên Niên.”
Nghe vậy, Ninh Thần tươi tắn hẳn lên; nụ cười kia của hắn càng khiến người xung quanh cảm giác không rét mà run. . ngôn tình hoàn
Cách đó không xa, Nguyệt Hàm Y nhíu mày ngồi yên, cũng không hề nhúng tay vào. Nếu thiếu niên trước mắt đã biết đến thân phận của Trưởng Tôn Vân Hiên mà còn dám ngênh ngang đánh người như thế, vậy hoặc hắn bị tâm thần, hoặc hắn là kẻ có bối cảnh cực kỳ khủng khiếp.
Bên cạnh đó, đến giờ phút này thì nàng vẫn không hiểu rõ lý do về ánh mắt chán ghét vừa lóe lên rồi đột ngột vụt tắt ban nãy của hắn. Ánh mắt ấy là nhắm vào nàng, hay nhắm vào Lăng Yên các đây?
Hàng loạt câu hỏi còn tồn đọng khiến Nguyệt Hàm Y chọn cách tạm thời đứng ngoài cuộc mâu thuẫn này, chỉ yên lặng quan sát kỳ biến mà thôi. Miễn nơi đây không xảy ra án mạng, vậy sẽ không liên lụy gì đến Lăng Yên các cả.
Đưa lưng về tất cả mọi người còn lại, Ninh Thần bèn ngồi xổm xuống. Một lát sau, trên mặt Trưởng Tôn Vân Hiên xuất hiện hai chữ lớn xiêu vẹo vẹo vẹo, nhìn kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/347428/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.