Đã quá nửa đêm, gió lạnh càng thêm thấu xương. Ninh Thần lại dần cảm giác hai chân bắt đầu đau nhức, khó tránh tâm phiền khí loạn, mang theo một bộ mặt như đưa đám trong lúc xuống khỏi tòa tháp.
Phật tháp cao mười trượng, kẻ tàn tật kia vốn đã chết đến mức không thể chết hơn; cây Thanh cung và hộp tên rơi rớt không quá xa, tản ra từng tia sáng âm u lạnh lẽo.
Đây là một cây cung tốt! Ninh Thần tự đánh giá như vậy.
Kỳ thực, hắn vốn không biết thế nào là một cây cung tốt, thế nào là cây cung không tốt. Hắn chỉ dựa vào cảm giác để đánh giá mà thôi.
Cây cung này lần trước suýt chút nữa đã bắn xuyên tim hắn, lần này cũng suýt chút nữa lại bắn xuyên tim hắn lần nữa. Giữa hắn và nó có thể nói là có thâm cừu đại hận.
Vật liệu làm cây cung này không giống gỗ, mà giống như một thứ kim loại không rõ nào đó. Những thứ kỳ lạ trong thế giới này quá nhiều, hắn quả thực không thể phân biệt rõ ràng được.
Bên sườn của Thanh cung có khắc hai chữ “Phá Thương”, mang hơi hướng cổ phong, dường như cũng đã có tuổi, chắc hẳn cũng đáng giá không ít tiền.
Kể từ ngày hôm nay, cây Thanh cung này chính là của hắn, hộp mũi tên cũng là của hắn.
Đoạn đường quay về khá xa. Ninh Thần không muốn lãng phí sức lực nên chỉ từ từ chậm rãi mà đi. Chiếc xe lăn nghiền lên đám sỏi đá trên đường, phát ra những tiếng lạo xạo hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/3074412/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.