Tiếng kêu bi thương của ngựa trắng nhỏ vẫn còn ở bên tai, nhưng trái tim của Ninh Thần lại giống như một tảng đá, lạnh lùng đến mức chẳng có bất kỳ dao động nào.
Suy cho cùng, Ninh Thần mới là kẻ tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này, dù đối với người khác hay với bản thân mình.
Chiếc xe lăn màu đen vẫn một mực thẳng tiến, nghiền nát lớp đá trên đường đi, đè ép phần tuyết đọng, để lại hai dấu bánh xe dài bất tận.
Hai ngày sau, Ninh Thần trở lại Hoàng thành. Xa cách hơn 3 tháng, hắn lại trở về lần nữa.
Nơi này có người mà hắn tin tưởng, cũng có người mà hắn sợ hãi; có người mà hắn không thích, lại càng có người cực kỳ muốn giết hắn.
Hoàng thành vẫn lưu lại truyền thuyết về hắn như trước, từ đầu đường đến ngõ nhỏ, lan tỏa đến nghìn nhà.
Đại Hạ và Chân Cực quốc đã hòa thân rất thành công. Ninh Thần nhớ đến nữ tử tên Hạ Diệu Ngữ kia. Nàng ta đúng là một kẻ có diệu tâm tuệ ngữ, ẩn giấu rất sâu, tài cao ngút trời, không thua bất luận một kẻ nào.
Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh kinh diễm khi đôi tay mảnh khảnh kia lại có thể ngăn trở mũi tên đoạt mệnh ngày ấy. Một nữ tử như vậy sẽ không thể nào giữ im lặng được mãi. Chân Cực quốc quá nhỏ, khó mà kiềm hãm được Phượng hoàng sắp sửa giương cánh.
Hoàng đế Đại Hạ cũng không phải một nhân vật đơn giản. Ninh Thần vẫn luôn cho rằng như vậy. Bằng không, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-dai-ha/3074405/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.