Gần như sắp bước đến ranh giới của cái chết, ta đột nhiên được một bàn tay đỡ lấy, bàn tay đầy gân của Felix Evans tuy chưa thả ra khỏi cổ của ta nhưng lực tay đã giảm đi rất nhiều. Ta nhanh chóng hít thở, được giây nào hay giây đó, trong cơn mông lung đáy mắt ta chạm vào bóng dáng quen thuộc.
Là Nathan Wilson, cái tên nhát gan đó đang làm gì ở đây?
Không để ta thắc mắc quá lâu, đằng xa đã có tiếng gọi cái tên 'Felix Evans', và người vừa mới cất giọng chính là
Finn Wilson.
Cũng nhờ sự xuất hiện kịp lúc của Finn Wilson, mà cái cổ của ta may mắn thoát chết khỏi tên điên này, linh hồn của ta gần như đã đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi, hù chết ta!
Ta thở gấp trong lòng của ai đó, sau thì được người kia bế lên mang đến khu vực bác sĩ để cứu trợ kịp thời, vì bị pheromone của Felix Evans ảnh hưởng, trên đường đi người kia nói nhiều kinh khủng, làm đầu của ta nhức đến khó chịu.
- Im miệng được không? Ồn chết mất!
- ...
Hình như lời ta nói bị ảnh hưởng đến hình tượng thì phải, trong kí ức của mọi người ta là một người lành tính và ngoan ngoãn, là một tấm gương sáng cho các omega noi theo, nhưng mà....
Sao hắn lại cười?
Bộ bị ta chửi đáng cười lắm sao?
Ngươi dám cười ta sẽ cho người chém chết ngươi, đồ không biết tốt xấu!Ứ, là tôi sai, không nên chọc giận hoàng tử nhỏ. ®Sau đó thì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3735180/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.