Không biết y đã ngủ thiếp đi trong bao lâu, nhưng y bị đánh thức bởi thứ chất lỏng kinh tởm đột nhiên chảy ra ngoài, thứ đó đánh tan đi mong ước huyền ảo của y.
Nhớ đến thứ kinh tởm kia còn trong người mình, nếu không lấy ra có thể sẽ để lại minh chứng cho việc bọn họ đã làm.
Mà y chỉ cần nghĩ đến việc bản thân có một xíu liên quan đến bọn họ thôi, đã buồn nôn và hận đến tận xương tủy.
Nếu vậy chẳng bằng y tự tay phá nát nơi có thể sẽ sinh ra kết quả kia, tự tay hủy hoại nó để bản thân không vấy bẩn hai chữ vương hậu, dù chỉ là một phần vạn khả năng mang thai thành công thì y cũng không dám đánh cược.
Sau đó y gắng hết sức ngồi dậy, nâng cánh tay đã đau đến rụng rời, móc thứ chất dịch ghê tởm đó ra ngoài, y cứ lấy ra, lấy ra, lấy ra cho bằng sạch.
Tựa như một chú kiến chăm chỉ mang thức ăn về tổ của mình, xây dựng một đế chế huy hoàng dưới lòng đất.
Mãi đến khi mắt mờ đi, tầm nhìn chỉ còn lại màu đỏ tươi pha chút sắc hồng y mới hài lòng bất tỉnh.
Đáng tiếc ánh mặt trời ở đằng Đông vẫn tiếp tục vận hành theo quy luật của tự nhiên, và y vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm và ánh sáng của nó nơi khóe mắt đau.
Y có cảm giác được ai đó vác đi, nhưng người đưa y đi là ai?
Có thể nhẹ nhàng một chút không, vì y đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3682689/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.