Cơ thể nhỏ bé loay hoay mãi một chỗ tựa như con kiến lạc vào vòng tròn tử thần, chờ mất sức rồi chết.
Lại giống như con dã tràng làm chuyện vô nghĩa, mặc sóng biển mênh mông xô dạt công trình, cuối cùng nhìn lại chẳng còn gì ngoài sự mệt mỏi.
Dòng máu kia tựa như hóa thành con của y, đứa bé bất lực hòa làm một với nước mưa rồi mờ dần trước mắt y, chẳng còn để lại gì nữa.
Finn Wilson trơ mắt nhìn vũng máu biến mất, nhận thấy cơn đau thể xác cũng không bằng cơn đau đang nằm sâu trong linh hồn y ngay lúc này.
Vì sao lại đối xử với y như vậy?
Finn Wilson tự hỏi với bản thân, đứa bé thật không dễ để đến bên cạnh y, cũng thật khó khi bước đi một mình với đôi chân đầy vết xước mãi không thể lành, nhưng vì sao lại chẳng có kì tích??
Vì sao luôn là bất hạnh?
Finn Wilson - y đã làm ra tội lỗi gì, đã làm gì sai để khiến mọi chuyện diễn ra như vậy?
Phải chăng vì y khốn nạn dành lấy vận mệnh vốn không thuộc về mình nên mới bị như vậy không?
Vì vốn dĩ đứa bé ấy không phải con của y, mà là của Felix và một người khác.
Đứa bé đáng lẽ phải được sinh ra an toàn, và sống trong tình yêu thương, lời chúc tụng của người người, chứ không phải ở trong bụng y nhận lấy kết quả ngay ' cả tiếng khóc cũng không thể cất.
Là do y sao, y sai rồi sao?
- Ta...ta...phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3681443/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.