Liam, hay có thể nói là Felix Evans khẽ vén mái tóc rối của Finn Wilson qua một bên, tránh để tóc làm em ấy khó chịu.
Căn phòng im ắng đến mức chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Finn Wilson, như muốn thông qua hơi thở ấy để nói với người đàn ông ngồi bên cạnh rằng người này vẫn còn sự sống vẫn còn an toàn, không phải là cơ thể lạnh lẽo kia, cũng chẳng phải là cơ thể tàn tạ mang ý nghĩ không muốn sống trong ngục tối kia.
- Bệ hạ, thần cầu xin ngài hãy ban cái chết cho thần, không phải lấy tư cách một người dân để thỉnh cầu, mà với tư cách đã từng là vương hậu của đế quốc Evans.
Người trong ngục tối tâm trí không ổn định, chỉ luôn miệng lặp đi lặp lại liên tục một câu như vậy, tựa như đã học thuộc lòng từ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa dám nói ra, và lúc này chính là thời điểm thích hợp để câu nói ấy được tự do.
Vị đế vương cao cao tại thượng nhìn người bằng nửa con mắt, nay lại chẳng quan tâm đến địa vị mà ngồi xuống nền đất dơ bẩn bên trong ngục tối, hạ mình ngồi cùng người bên cạnh, đôi mắt lam đượm buồn nhìn người bên cạnh, tựa như một người bạn tri kỉ nghe lời tâm sự của người kia, lại tựa như trải qua mấy kiếp cuối cùng cũng tìm được người chỉ là cảnh còn người mất.
Người kia tâm trí không tốt cũng là một phần công sức của ta góp vào trong đó, vì sao ư? Vì dân chúng thần quan muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3649114/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.