Lúc này cả ba đã đến trọ, Serenity Raven dẫn đầu lên lầu mở cửa phòng, Liam im lặng nãy giờ cũng nhẹ nhàng thả người trên lưng xuống đất, nhìn thấy Finn Wilson cảm ơn mình rồi đóng cửa phòng lại, anh tính bước chân rời đi liền nghe thấy người nọ bỏ lại một câu nói chẳng có đầu có đuôi cho anh, mà âm cuối của câu nói ấy lại mang đầy sự uất ức, nó được y chôn giấu sâu trong lòng đến mức đóng bụi vẫn muốn cứng đầu không chịu nói suốt nhiều năm.
- Chỉ là lần đó không có ai đến cứu tôi.
Liam cau mày vội quay đầu lại muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện, nhưng đáp lại anh chỉ là cái đóng cửa của người kia, Finn Wilson cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà y lại đem chuyện của quá khứ kể cho một người xa lạ, lời nói ban nãy đối với bản thân y mà nói là điều cấm kỵ của bản thân, mãi đến hôm nay chẳng biết vì nguyên nhân gì mà y lại lấy hết can đảm để nói ra, với tâm lý không mong nhận lại lời hồi đáp hay hành động của người kia, chỉ là một giây nào đó y muốn mách với người trước mặt này.
Finn Wilson cũng từng rất muốn khi trở về nhà với nhiều vết thương khác nhau do đánh nhau, sẽ có người chạy lại hỏi han y, có thể không giúp y giải quyết người đã làm tổn thương y, nhưng sẽ dịu dàng xoa đầu rồi sơ cứu vết thương cho y.
Đã từng rất muốn vào đêm ác mộng đó có một người như Serenity Raven hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3647148/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.