Dù cho âm thanh của hắn có lạnh như băng nhưng nữ nhân cũng không hề sợ hãi, chỉ là nàng vẫn không nhúc nhích như cũ, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Muốn giải dược không phải là không thể, ngươi chỉ cần xốc khăn voan cho ta ta liền đưa cho ngươi, nếu không thì dù có chết ta cũng sẽ không giao giải dược, dù sao cũng có ngươi chết cùng, ta cũng không thiệt thòi.”
Cô gái đã tận lực chế trụ giọng nói nhưng nghe qua vẫn có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã nghe ở đâu, nam nhân day day trán, thôi, không thèm nghĩ nữa.
Vén khăn voan lên là có thể đổi giải dược? Nàng ta muốn làm cái quỷ gì vậy?
Do dự một lúc nhưng hắn vẫn tiến lên xốc khăn voan cho nàng, trong nháy mắt khăn voan rơi xuống, mặt hắn không khỏi thay đổi lớn, từ lạnh lùng lúc trước giờ phút này đã biến thành kinh hỉ.
“Ca ca, chúng ta có phải là nên tránh đi một chút không?”
Bên trong đang trình diễn một màn thiếu nhi không nên xem, tuy nàng cũng rất muốn xem, nhưng lại sợ bị mẫu thân phát hiện sẽ rất thê thảm, cho nên hiện tại nàng cực kỳ xoắn xuýt.
“Ừ, nếu mọi chuyện đã hoàn thành như kế hoạch thì tốt nhất là mau chóng chuồn thôi, miễn cho mẫu thân biết được thì chúng ta chỉ có nước bị phạt quỳ.”
Tiểu nha đầu cũng hiểu được đạo lý này, lập tức hai đứa trẻ thừa dịp đêm tối mà chuồn mất.
Phụ thân, chúng ta đi trước, người tự cầu phúc nhé.
Mãi đến khi bỏ chạy thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582219/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.