Trong đại điện náo nhiệt, Dạ Khuynh Thành mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm trong đám khách khứa như đang tìm ai đó.
Sau khi khách khứa đến đông đủ, đều ngồi vào chỗ nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy người mình muốn gặp, phút chốc liền thở ra nhẹ nhàng nhưng cũng cảm thấy có chút mất mác, biểu tình trên mặt không biết là thất vọng hay là may mắn.
“À Thiên Tà, lâu lắm rồi không gặp ngươi nhỉ?”
Thiên Tà toàn thân áo bào đen xuất hiện dẫn tới không ít cái nhìn xôn xao của khách khứa trong đại điện, đối với những ánh mắt nóng bỏng hắn cũng không quan tâm, không để ý tới.
Chỉ thấy hắn rất tự nhiên đi về chỗ Nhật thần và Nguyệt thần đang đứng, đối với hoàn cảnh xung quanh chẳng quan tâm, giống như hắn không phải là chủ nhân của tòa cung điện này vậy.
“Sao các ngươi cũng đến đây?”
Đối với lời ân cần hỏi thăm của hai người hắn cũng không để ý, chỉ lạnh lùng hỏi một câu.
Tuy hắn đã mất đi thần lực, nhưng thần thái của hắn vẫn giống như trước kia, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế vương giả, căn bản là không giống như một người vừa bị mất đi vạn năm tu hành mà sa sút, ngay cả hai người Nhật thần và Nguyệt thần cũng không hề phát hiện ra.
“Nghe tiểu tử ngươi nói này, chúng ta đương nhiên là muốn nhân dịp hôn lễ này đến thăm ngươi nha, tuy bình thường ba người chúng ta không quá thân thuộc, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết có câu: đánh là tình mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582214/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.