Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
"Hiện giờ ta không rảnh, đợi khi nào ta rảnh thì sẽ tới đó." Bọn họ mà tìmnàng thì làm sao có thể là chuyện tốt đẹp gì chứ? Chắc chắn không cóngoài việc bọn họ không muốn đại tiểu thư của mình phải gả cho một kẻtàn phế, nên bắt nàng gả thay. Trừ cái chuyện này ra, nàng thật khôngnghĩ được lí do nào khác để bọn họ lại tìm nàng.
". . ." Nữ nhânnày là không phải đã quá cuồng vọng sao? Không nể mặt hắn thì thôi, ngay cả mặt mũi của chủ nhân trong phủ này, chính là phụ thân của nàng, nàng đều không bỏ vào trong mắt. Dõi mắt nhìn lqđ khắp kinh đô này, làm gìcòn có người to gan hơn nàng chứ? Hắn nghĩ, nhất định là không có, chắcchắn là không có khả năng sẽ có một người như nàng.
"Ngươi bảonhư vậy mà là không rảnh sao? Vậy khi nào thì ngươi mới rảnh?" Nữ nhânnày thật đúng là làm cho hắn không còn lời gì để nói. Miệng nàng nóimình không rảnh, nhưng rồi lại lười biếng nằm lại trên xích đu, cầm sách lên tiếp tục đọc. Còn hắn, hình như cũng bị nàng lqđ xem như không khírồi, giống lqđ như không được người khác coi trọng.
"Đợi đến khinào ta rảnh thì tự nhiên ta sẽ rãnh." Vốn dĩ hắn đã rất im lặng khôngnói lời nào nữa, nhưng giờ phút này, khóe miệng cũng không nhịn co giật, cái gì mà là đợi đến khi nào ta rảnh thì tự nhiên ta sẽ rảnh? Còn cólời từ chối như vậy sao, cũng mệt cho nàng khi nói còn còn có thể nóivới cái giọng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582134/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.