"Không dối gạt cô nương, lão nhân gia thật sự đã qua đời rồi."
Ý của nàng hắn làm sao lại không hiểu? Hắn mặc dù hàng năm không có ở Y cốc, nhưng tất cả mọi việc ở đây hắn đều định kỳ sẽ quay lại xử lý . Thỉnh thoảng hắn cũng ở lại đây một thời gian, cho nên mọi thứ bên trong đều được giữ lại nguyên trạng, chúng không hề bị mất đi qua năm tháng.
"Vậy ngươi là ai? Tại sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?"
Thái độ của hắn cũng không giống như đang nói dối, nhưng tại sao hắn lại quen thuộc với nơi này như vậy? Ngay cả Mạc Vấn lão tiền bối còn sống hay không hắn cũng biết, điều này không khỏi làm cho người ta nghi ngờ.
"Ta cũng là có cơ duyên xảo hợp được Mạc lão tiền bối cứu, cũng được tính là một nửa đồ đệ của lão nhân gia." Những điều hắn nói điều là sự thật, Mạc Vấn thần y vẫn hay khen hắn có thiên phú học y, muốn hắn trở thành đồ đệ của mình nhưng hắn không có đồng ý. Cuối cùng lại vì báo ân tình mà đáp ứng làm đồ đệ trên danh nghĩa của ông.
"Ngươi là đồ đệ của thần y? Vậy y thuật của ngươi như thế nào? Được mấy phần so với lão thần y?"
Không thể trách nàng kích động như thế, vốn là khi biết tin tức Mạc Vấn thần y đã chết thì nàng cũng rất thất vọng, rất lo lắng cho bệnh của Mân Côi. Nhưng bây giờ, người trước mắt nói hắn là một nửa đồ đệ của Mạc Vấn thần y. Nếu hắn đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582116/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.