"Ca, ngươi đang nghĩgì vậy ?" Không có việc gì tự nhiên lại nhìn cửa đến ngẩn người, ngay cả mình nói chuyện với hắn, hắn cũng không nghe thấy.
"Không có gì, có chuyện gì sao?" Lúc này nam tử mới hoàn hồn lại, nhàn nhạt cất tiếng nói.
"Về nhà."
"Cửu hoàng tử, chúng ta cũng nên đi thôi?"
Đông Phương Ngưng thấy người ngồi trong bàn đều đã đi hết sạch rồi mới cầmlấy ly trà bên cạnh, nhìn sang phía nam nhân vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân. Nàng vẫn luôn chú ý tới hắn, từ sau khi cô gái mặc áo trắng kia rời đi thì hắn vẫn luôn chìm trong dòng suy nghĩ của mình, dù là nàng rất thông minh (Ngư : tỷ chắc chứ ???) nhưngcũng không thể nghĩ ra giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi cứ trở về trước đi, ta còn có chút việc." Uống xong ly trà trong tay,nam nhân liền sải bước rời đi, lưu lại một mình Đông Phương Ngưng vẫncòn đang ngồi đó ngây ngốc.
Ra khỏi quán rượu, Huyết Đại liền đi tới Y cốc, vì để tránh cho bị người khác nhìn chằm chằm giống nhưđang nhìn khỉ, nàng liền quyết định không tiếp tục đi trên đường cái màlại chọn con đường ít người qua lại. Thường là nhữngdường nhỏ trong nông thôn hay các vùng đồng cỏ ngoại thành, khát nướcthì uống nước suối chảy từ trong núi , đói bụng thì tự mình động thủnướng hai con vịt hoang để lót dạ.
"Đừng! Các ngươi cút ngay cho ta, tất cả đều cút cho ta!"
Trong khu rừng vắng vẻ truyền đến một âm thanh tức giận, tiếp đó lại truyềnđến những tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582105/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.