"Hắc hắc! . . ." Hải Đường ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười khan hai tiếng liền chuẩn bị chuồn mất.
"Đứng lại, vừa nhắc tới chuyện này thì liền muốn trốn. Lúc nào thì cái tínhham chơi này của ngươi mới có thể thay đổi đây? Cả ba người bọn họ đềurất chăm chỉ rèn luyện võ công của mình, còn ngươi thì ta lại chẳng thấy đâu cả . Ngươi mau nói cho ta biết dạo này ngươi đã đi đâu?" Nhìn bóngdáng đang chạy trốn của Hải Đường, nàng lên tiếng ngăn cản, xem ra hômnay nàng (Hải Đường) không thể trốn thoát khỏi số phận thê thảm bị tiểuthư giáo huấn rồi.
"Tiểu thư. . ." Hải Đường kéo nhẹ ống tay áo của nàng ấy, làm nũng.
"Huyết Đại tỷ tỷ. . ." Thấy không thể chạy trốn, nàng liền cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, bày ra tuyệt chiêu làm nũng.
"Mấy chiêu này ta đã miễn dịch hết rồi, ta cho ngươi thời gian nửa tháng đểchuyên tâm luyện đàn, Nếu có chỗ nào không hiểu thì bất kì lúc nào đềucó thể tới hỏi ta, sau nửa tháng ta sẽ kiểm tra. Nếu như không đạt yêu cầu của ta thì ta sẽ phạt ngươi cấm túc mộtnăm trong Say Nhan cư, không cho phép bước ra ngoài nửa bước. " HuyếtĐại lạnh lùng nhìn Hải Đường uy hiếp, đối với việc nàng ta làm nũng xemnhư không thấy.
"Không, tiểu thư. . . Nửa năm không được rakhỏi cửa, đây không phải là muốn mạng nhỏ của Hải Đường sao, ô ô. . . Tỷ tỷ tha mạng đi mà!" Nàng cầu khẩn ôm lấy cổ tay của bóng dáng màu trắng đang muốn xoay người đi, một đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582101/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.