"Ở phía trước không xa, có một khu rừng có chướng khí, chúng ta mau đi vào đó ! " Cô gái vừa lui về phía sau, vừa bình tĩnh nói.
"Nhưng mà nghe nói trong rừng đó có độc khí rất nặng, người đã vào đó chưatừng có ai ra ngoài cả. Chỉ sợ là họ đều đã chết ở trong đó rồi." Cô gái thanh y sợ sệt nói, nàng thật sự không hiểu vì sao tỷ tỷ biết rõ làchết đường mà còn xông vào đó.
"Tỷ biết chứ. Nhưng mà tỷ dù có chết cũng không muốn trở thành đồ chơi của bọn chúng.Tình nhi, muội sợ à?"
"Tỷ tỷ, người nói không sai.Tình nhi nguyện chết cùng tỷ tỷ, cũng không muốn bị hắn bắt được."
Nghe nàng nói vậy, cô gái lục y mãn nguyện gật đầu. Nàng nói một câu khônghổ là muội muội tốt của ta, rồi mang theo cô gái thanh y chạy về hướngrừng độc.Mà bọn sơn tặc phía sau các nàng thấy vậy, chúng cảm thấy không thể tin được việc hai con nhóc này không hề sợ chết.
"Lục Ý,Tình Thiên.Các ngươi đừng chạy về phía trước nữa, sẽ chết đấy.Chỉ cầncác ngươi trở về, ta bảo đảm các ngươi sẽ chỉ phải hầu hạ một mình lãođại thôi, tuyệt đối sẽ không đem bán các ngươi vào kỹ viện."
"Tỷ tỷ, bọn họ đã hứa sẽ không bán chúng ta vào kỹ viện. Chúng ta có nên theo bọn họ trở về không?"
"Hừ! Điều bọn họ nói thì chỉ có mình muội sẽ tin thôi. Ở sơn trại, bọn chúng đã làm những gì, muội quên mất rồi sao ?" Gương mặt cô gái lục y vẫnlạnh lùng không chút thay đổi.
"Hắc Tử, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-yeu-nghiet-vuong-phi-vo-luong/1582090/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.