"Cậu gọi ai?"
Giọng nói trầm thấp vang lên có chút lạnh nhạt và không vui, người đàn ông ở trong góc khuất hơi ngẩng đầu tầm nhìn giữa mũ và khẩu trang chiếu về phía Sở Ưng Trừng: "Ngồi ngốc trong nhà suốt tới tôi mà cũng nhận không ra?"
Sở Ưng Trừng khẽ sửng sốt một lúc.
Tầm nhìn của cậu nhanh chóng lướt qua đối phương giống như đang xác nhận gì đó. Thân hình của người đàn ông trong góc khá cao gầy mặc áo khoác đen đơn giản, quần dài đen mặc cũng rất ra dáng. Thật ra người này dùng mũ và khẩu trang để che mặt chính là cố ý giấu mình đoán chừng ngay cả fan cũng chưa chắc sẽ nhận ra là ai. Nhưng ngay giây phút cửa thang máy mở ra chỉ liếc mắt Sở Ưng Trừng liền lập tức nhận ra gương mặt của anh ta.
Gương mặt này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra!
Mà không chỉ gương mặt ngay cả giọng nói cũng rất giống sao có thể nhận nhầm?
Đầu óc Sở Ưng Trừng vang ong ong có chút phân không rõ quá khứ và hiện tại, hư ảo và hiện thực nên chỉ vô thức đi lên trước nửa bước: "Anh..."
"Tranh Tử, sao ngay cả Nhạc Quân mà cậu cũng nhận không ra?" Người đại diện cùng đứng trong thang máy nhưng lại bị coi như không khí cuối cùng cũng mở miệng còn ấn thang máy thúc giục, "Nhanh vào đi đừng có đứng ngây ngốc ở cửa nữa."
Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng hơi hoàn hồn.
Cậu đi vào trong thang máy hai ba bước liền tới trước mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xuyen-khong-bi-ep-lam-c/2434903/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.