Tên đàn ông da đen nói hai chữ, Sở Ưng Trừng một chữ cũng nghe không hiểu.
Nhưng cái huýt sáo kia của anh ta đó thật sự là người xưa nay nội ngoại là một người không bị điếc đều có thể nghe hiểu được nó có ý gì.
Gương mặt Sở Ưng Trừng ngay lập tức u ám, nhấc gậy lên... xoay người rời đi.
Hết cách cũng không thể ngay tại hiện trường cầm vũ khí hành hung đi?
Nhưng mà tên lẳng lơ kia hình như không nhận ra cảm xúc của Sở Ưng Trừng mà đứng trên tuyến đường cậu đang đi vươn tay cản lại: "Vậy là đánh xong rồi sao, nhóc con? Không đánh một bộ đả cẩu côn pháp hoàn chỉnh gì đó sao?"
Sở Ưng Trừng: Đánh anh sao?
Chẳng qua ngoài mặt cậu không nói gì, người trước mặt nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi mở miệng liền gọi "Nhóc con" Sở Ưng Trừng có hàm dưỡng tốt mới không dùng côn đánh thử "Nhóc con" của anh ta một chút.
Sở Ưng Trừng muốn vòng qua anh ta vừa mới bước qua bên trái một bước đối phương cũng đồng thời bước cùng hướng một bước.
Lần này ánh mắt của Sở Ưng Trừng nghiêm nghị rồi, trường côn đỡ ngay trước người: "Tiên sinh, muốn làm gì đây?"
Cậu không bày ra động tác chuẩn bị tiến công nhưng trạng thái cả người đã kéo căng, giống như mũi tên trên dây cung, báo săn đang phủ phục, nhìn tới mức gương mặt tên đàn ông kia tràn ngập vẻ hứng thú.
"Tức giận như thế, tôi làm phiền cậu rồi sao?" Tên kia cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xuyen-khong-bi-ep-lam-c/2434889/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.