Lúc Nguyệt Thất tỉnh dậy cũng là đêm tối mịt, bị đánh một phen thừa chết thiếu sống như thế nàng cũng bạt hồn bạt vía. Vừa đau đớn, vừa đói nàng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nàng nghĩ đến bản thân lúc này thật sự là quá đau khổ. Nàng lẩm bẩm trong miệng:
"Cái quái gì thế không biết, tại sao bao nhiêu người xuyên không đều có được vận may, còn mình xuyên không thì lại xui xẻo vậy ta? Người thì xuyên vào làm vương phi, người thì xuyên vào làm người thương của hoàng thượng. Ủa rồi mắc gì tui lại xuyên vào cái bả này vậy chài. Đã thế bả lại còn yêu cái ông chết dẫm khó tính kia. Tất cả là tại lão Quách Tùng kia, tốt nhất đừng để cho tôi gặp được ông. Nếu không tôi sẽ cho ông biết thế nào là cung bọ cạp."
"Hắt...xì!"
Quách Tùng đang giải trận pháp thì bị hắt xì không thôi. Hắn liền lẩm bẩm:
"Quái thật! Hình như có ai đang nói xấu mình. Chả có nhẽ bà Diệp Nguyệt kia lại gặp biến cố gì chăng? Chắc mình phải trở về đó một chuyến, nếu không thì không thể yên tâm với cái bà này được. Tiểu Mao đâu rồi."
"Con ở đây gia gia!"
Tiểu Mao nhai tóp tép miếng ổi rồi xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nhăn mặt nói với Tiểu Mao:
"Ăn ăn ăn! Lúc nào cũng ăn! Ngươi nhìn xem ngươi béo rụt đầu vào rồi? Ta nghĩ Nguyệt Thất đang gặp nạn, ngươi thử quay về xem cô ấy thế nào rồi?"
"Quách gia người không biết à? Cô ấy láu táu dám bảo Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xin-tu-trong/2916904/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.