Tức thì lão Độ lo lắng: "Vương gia, chuyện này..." nhưng đã bị Trình Khâm giơ tay lên ngăn, ánh mắt dịu dàng vẫn chưa rời khỏi đứa bé gái, mà tiếp: 
- Ngươi tên gì? 
Nó nói ra tên mình, không rõ khi đó do tiếng mưa quá lớn đã át đi chất giọng nhỏ xíu ấy hay vì cái từ kia chẳng mảy may lọt vào tai Trình Khâm, ngài mới bảo: 
- Từ giờ\, ta đặt cho ngươi cái tên mới. Ta vừa mua ngươi thì cơn mưa trong lành này đổ xuống\, thật dễ chịu. Vậy ta gọi ngươi là Tô Khiết\, sự thuần khiết trở về. 
Tô Khiết lại chớp mắt nhìn Trình Khâm, bản thân không rành chữ nghĩa nhưng nghe cái tên này cũng tự thấy hay hay. Nghe lão Độ nhắc nhở, Tô Khiết liền cảm tạ vương gia. Trình Khâm đặt tay lên mái đầu nhỏ vuốt nhẹ, gọi trìu mến: "Khiết Khiết". Chỉ cần nghe vậy thôi là trái tim của đứa trẻ này rung động rồi, thấy ngài tốt bụng lại dịu dàng còn đặt tên cho mình nữa, khiến Tô Khiết không còn thấy sợ hãi, chẳng những thế còn bạo gan ngước mặt lên hỏi: 
- Ngài là thất vương gia Trình Khâm ạ? 
- Phải\, thế nào? 
- Ngài bảo Khiết Khiết có thể gọi ngài là huynh hay thúc thúc\, vậy Khiết Khiết muốn gọi tên ngài được không? 
- Tên ư? 
- Là "Khâm". 
- Tại sao? 
- Vì Khiết Khiết rất thích tên ngài! 
Trình Khâm buồn cười nghĩ, sao đứa bé này lại biết nói lời ngon ngọt như thế. 
Cùng lúc, giọng lão Độ vang lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xin-hay-cho-ta-lon-tam-y-thanh/2814096/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.