Chương trước
Chương sau
"Đói." Cục cưng không ở đây, người nào đó nói càng thêm không kiêng kị gì.

"... Anh cả nói tìm chúng ta có việc, sắp muộn giờ rồi!" Hứa Y Nhiên đỏ mặt tranh luận, buổi sáng anh nhất định phải "ăn cơm", nhưng hôm nay lúc bọn họ thức dậy, cách thời gian anh cả định ra chỉ còn một giờ.

"Ngài chồng trước" kiêm "chồng hiện tại" nào đó luôn giả bộ nghiêm túc bỗng ôm chầm lấy vợ, cười hôn cô một cái, "Nhiên Nhiên, thì ra em tin tưởng anh như vậy, biết rõ một giờ không đủ để anh "ăn"."

"... Em thật sự muốn đi học bác sỹ thú y, ai cũng không cần ngăn cản em..." Ô, nếu không học bác sỹ thú y, cô nhất định vĩnh viễn đều bị cầm thú này ăn đến chết mất...

Nghiêm thiếu nhất định sẽ không ngăn cản vợ, chỉ bình tĩnh nói, "Chờ sau khi em học xong, hàng năm anh không cần đến chỗ Tiểu Ngũ kiểm tra thân thể."

"..." Ý là cô làm "bác sỹ thú y" để "kiểm tra thân thể" cho anh hay sao?

Một đống lớn hình ảnh hạn chế cấp bậc thoáng hiện ra ở trong đầu, Hứa Y Nhiên bi phẫn, quyết định rồi, cô nên đi học nha sĩ! Để nhổ hết răng của con cầm thú phúc hắc này, thà vất vả một lần nhưng được nhàn nhã lâu dài rồi... Ô.

Trong lúc hai vợ chồng Nghiêm Thiếu Hành đang tiến hành đối thoại ranh ma, đám Tiểu Bát Tiểu Cửu còn đang tiến hành suy đoán khoa học viễn tưởng, thì Nghiêm đại thiếu... lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở nhà hàng.

Giống thường ngày, lão ta lại "từ từ bay lên"...

Thật ra nguyên nhân Đại thiếu gia gọi mọi người trở về rất đơn giản vì Giang Ngư Ngư đã trở lại.

Ngày hôm qua trốn ra từ địa bàn của Nghiêm đại thiếu, trạm thứ nhất đương nhiên là Ngư Ngư về nhà mình, sáng sớm hôm nay, lại đến nhà họ Nghiêm đưa tin.

Nàng muốn cho người của nhà họ Nghiêm một niềm vui bất ngờ, nhưng anh họ đại nhân… nàng không dám cho lão ta niềm vui bất ngờ. (┬_┬)

Cho nên ngoan ngoãn gọi điện thoại nói cho lão ta rằng nàng đã trở lại, lại thẳng thắn nhận "tội" hôm qua làm dơ sàn nhà của anh, Giang Ngư Ngư còn thành thật "báo cáo" cô nhặt được một người chồng từ cổ đại về.

Lúc gọi điện thoại giọng điệu thấp thỏm của nàng khiến Hách Liên Dạ rất không bình tĩnh, giống như nghe "biểu ca đại nhân" kia nói một chữ "Không", tiểu nha đầu này lập tức bỏ y?

Dùng ngoại hình và phúc hắc của Hách liên Dạ, y muốn làm cho người khách thích y, thật sự là quá dễ dàng.

Trên dưới nhà họ Giang vốn hết sức hài lòng khi Ngư Ngư tìm ông chồng này, nhưng nhìn thấy y phản ứng như vậy thì đều kinh hãi.

Không được không được, trước khi nhìn thấy Nghiêm đại thiếu, nhất định phải làm cho Hách Liên Dạ hiểu Đại thiếu gia khủng bố cỡ nào!

Nếu không ngày mai y sơ sẩy một cái, dẫn tới Đại chiến giữa các vì sao thì phải làm sao?

Nhưng mà... miêu tả ngôn ngữ, thật sự miêu tả không ra được một phần mười sức mạnh của lão ta...

Người nhà họ Giang còn đang rối rắm, Hách Liên Dạ lại thần bí nói, "Ta có thể xem hình của hắn trước."

Y vẫn luôn hiếu kỳ về diện mạo của vị "tình địch" số một này, hiện tại cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ.

Năng lực thích ứng và năng lực học tập của y phi phàm, kiến thức đến hiện đại trong vòng mấy canh giờ, cộng thêm lúc trước Ngư Ngư từng nói cho y một chút kiến thức thông thường của hiện đại, lúc nói chuyện y đã thường nhảy ra dùng từ hiện đại rồi.

Nhưng mà người nhà họ Giang lại dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn y, hình?

Nói đùa, trên thế giới này ai dám cầm máy ảnh quay về phía Nghiêm đại thiếu chứ? Không sợ ống kính lập tức nổ mạnh sao? 

Cho dù là Đại thiếu gia tâm huyết dâng trào, tự mình chụp hình đăng lên trên mạng, ai dám nhìn dám lưu!

Hại máy tính nổ thì phải, liếc mắt nhìn bỗng nhiên choáng đến không kịp cấp cứu thì phải làm sao, hoặc là có quân đoàn người ngoài hành tinh nào phát hiện bạn đang vây xem đồng bào của bọn họ, chạy tới tiêu diệt bạn thì phải làm sao.

Nghe xong người nhà họ Giang "giải thích" chuyện này, Hách Liên Dạ giật giật khóe miệng, rất hiếm khi không biết nên nói gì.

"Tình địch" số một kia nghịch thiên như vậy?

Hai từ: Không, tin.

Nhưng từ đầu đến cuối Ngư Ngư đều không có tâm tư chú ý đến ý nghĩ "đại nghịch bất đạo" của người nào đó, lúc này cả người nàng đang lâm vào trong lo lắng, "Ngày mai đi gặp anh họ đại nhân, mình nên mặc gì..."

Lần này Hách Liên Dạ lại giật giật khóe mắt, nhưng vẫn nghĩ kế cho nương tử bảo bối, "Chiếc váy này?" 

Trong tủ treo quần áo của Ngư Ngư, quần áo màu trắng chiếm đa số, Hách Liên Dạ cầm một chiếc váy trắng ra, nhưng Ngư Ngư lập tức lắc đầu, "Không được không được, chỗ ở của anh họ đại nhân đều là màu tối, nhìn thấy một trắng lạ mắt như vậy, lão ta sẽ không vui!"

"..." Nhẫn nại giật giật khóe mắt, Hách Liên Dạ lại lấy một bộ màu đen ra, "Bộ này rất tối."

"Nhưng lúc vui vẻ như vậy em mặc một bộ quần áo màu đen..." Quá là không vui rồi.

"... Tiểu nha đầu."

"Hả?" Quần áo lúc trước của Ngư Ngư không ít, nàng đang chúi đầu vào trong lục tìm, thờ ơ trả lời.

"Ngày mai nàng dẫn ta ra ngoài dạo chơi, tính mặc bộ quần áo nào?"

"Nhìn thời tiết, mặc đại một bộ thôi~ "

"..." Đối xử khác biệt rõ ràng như vậy khiến người nào đó lại hóa thân thành bình dấm chua hình người, "Ngư Ngư..."

Kéo dài âm cuối, khiến tiếng gọi khẽ này nghe nguy hiểm làm sao.

Nhưng Ngư Ngư lại tựa như nhớ ra chuyện gì đó vọt tới trước mặt y, "Đúng rồi, ngày mai ở trước mặt anh họ, chàng tuyệt đối đừng gọi em như vậy, xưng hô này lão ấy chuyên dùng lúc trước!"

Thật ra không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh, Đại thiếu gia không thích người khác dùng cách xưng hô để gọi người giống mình, nhưng mà...

Vốn cũng không có ai dám thử!

Ở trước mặt lão ấy, tất cả mọi người tận hết khả năng thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm một người trái đất an phận hữu hảo, cố gắng giành vinh quang về cho tinh cầu của mình, đồng thời cũng phải lặng lẽ giữ gìn hòa bình trái đất...

Đương nhiên, thật ra đây cũng là một chút cách nói vẻ vang, chân tướng là… chỉ cần anh họ đại nhân vừa ra sân, bọn họ sẽ biến thân thành con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn, nguyên nhân là sợ hãi...

Dây thần kinh nhẫn nại trong đầu Hách Liên Dạ “phựt” một tiếng đứt đoạn.

Biệt danh y gọi nương tử, lại trở thành xưng hô chuyên dùng của người khác? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, lúc chưa ăn no đã nói với y chuyện này, càng không thể nhịn được nữa!

Khụ, Hách Liên Dạ yêu nghiệt này, không phải thích ăn Ngư Ngư, cho nên từ "ăn" đương nhiên không phải là "ăn" kia...

Nhưng nhìn tiểu nha đầu này căng thẳng thành như vậy, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình ăn của y, cười đến vô cùng dịu dàng, Hách Liên Dạ nhớ kỹ món nợ này.

Sùng bái sợ hãi anh họ nàng như vậy sao? Ngày mai y nhất định thắng anh họ nàng, để cho tiểu nha đầu này từ nay về sau tâm phục khẩu phục anh! 

Vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ đầu nàng, Hách Liên Dạ đứng dậy, cầm thứ gì đó gọi là đồ ngủ, đi về phía phòng tắm.

Khoan đã...

Tay Ngư Ngư đang tìm quần áo bỗng dừng lại, cảnh giác ngẩng đầu lên.

Nếu như không đi ra ngoài, không phải xưa nay yêu nghiệt này ngủ trước rồi mới tắm rửa sao? Nhìn thời gian bây giờ vẫn còn sớm, nàng bỗng cảm thấy vô cùng không ổn.

Phủi đất nhảy về phía cửa phòng tắm, "Bây giờ chàng đã buồn ngủ rồi sao?"

Người nào đó bình tĩnh lộ ra nụ cười mê người, "Đi ngủ sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần."

"... Sau đó thì sao?"

Với lại yêu nghiệt này từ bao giờ cần dưỡng đủ tinh thần rồi vậy?

Nàng vốn cho là y vừa bị trọng thương ở trong thạch thất, cần phải về nhà điều dưỡng tốt một thời gian, nhưng về nhà cùng nàng, yêu nghiệt này liền tắm rửa thay quần áo, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi khi đi theo nàng gặp người nhà.

Bởi vì võ công của y rất cao nội lực lại thâm hậm, nên tinh thần và thể lực đã đạt đến độ người thường không thể hiểu được, quả thật có thể so với máy năng lượng mặt trời, chuyện mà ngay cả y cũng phải dưỡng đủ tinh thần mới có thể làm... là chuyện gì?

Ngư Ngư cảm thấy có một dây thần kinh của mình bỗng đập thình thịch, chỉ sợ Hách Liên Dạ nói ra đáp án kinh hãi gì.

Nàng càng căng thẳng, Hách Liên Dạ lại càng cười đến "hòa nhã".

Thời gian hai bọn họ quen biết nhau cũng không ngắn, trước đó cũng chỉ thấy nàng từng căng thẳng hai lần.

Một lần chính là tai nạn ở trong thạch thất trước đây không lâu, còn một lần là... tiểu nha đầu này tưởng là nàng bỏ lỡ thời gian ăn tối... cho nên căng thẳng.

Địa vị dừng lại như một bữa ăn tối y còn có thể nhịn, nhưng lần này... 

Bình dấm chua lớn hình người lại xuất hiện, mà vị chua rõ rệt trong bầu không khí, khiến Giang Ngư Ngư kinh ngạc mở to mắt, "Chàng đang ăn dấm chua của anh họ sao?"

Hách Liên Dạ nhíu mày. Đương nhiên ăn.

Nhưng dấm chua lần này tuyệt đối không giống những lần dấm chua kia, y còn không hiểu bản thân nương tử của mình sao? Tiểu nha đầu này không phải là người bắt cá hai tay, nếu gả cho y thì trong lòng thật sự có y, cũng chỉ có mình y. Cho nên y không hề sợ tiểu nha đầu này có tình cảm nam nữ gì với anh họ của nàng.

Nhưng mà... y làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc trong lòng nương tử tồn tại một nam nhân quan trọng không có gì sánh bằng, ném y ra một khoảng thật xa?

Huống hồ, y có phải xếp hàng thứ hai không cũng khó nói... Mặc dù không thường nhắc tới biểu ca của nàng, nhưng tiểu nha đầu này cũng nói, biểu ca là thần tượng của nàng.

Nói không chừng y còn xếp hàng thứ ba, thậm chí còn ở phía sau nữa...

Ý nghĩ này thật đúng là khảo nghiệm thần kinh của y mà.

Mặt của y hơi đen, mặt Ngư Ngư cũng nghiêm túc.

Quá không biết nặng nhẹ rồi!

Nếu làm cho anh họ đại nhân không vui... Chẳng lẽ không dẫn tới người ngoài hành tinh tấn công trái đất sao?

Ở loại chuyện liên quan đến an nguy trước mắt của trái đất, lại chỉ lo nghi kị nam nữ tư tình, nghĩ tới ăn dấm loại chuyện nhỏ nhặt này? Thật đúng là không có ý thức trách nhiệm bản thân là người trái đất rồi!

Xem ra nàng phải cho y xem hết loạt phim về chiến tranh giữa các vì sao, để hiểu được tình hình nghiêm trọng thế nào.

Thực ra xưa nay Ngư Ngư cực kỳ vô lương, nhưng chuyện liên quan đến Nghiêm đại thiếu... nàng, nàng...

Hết cách rồi, từ nhỏ đến lớn bản thân Nghiêm đại thiếu vẫn luôn mạnh mẽ, làm cho người ta bước đi thôi cũng thấy run rẩy...

Vì vậy vào lúc ban đêm, Hách Liên Dạ bị nàng đẩy đến trước máy vi tính, xem chiến tranh giữa các vì sao cả đêm...

Hiếm khi có một người cổ đại có năng lực tiếp nhận siêu cường, nhìn thấy gì đó khác xa với cuộc sống ở thế giới của y, cũng không sợ.

Xem xong mấy bộ phim, y cảm thấy phim rất hay, nhưng liên quan gì đến "tình địch" số một của y?

Y đeo tai nghe xem phim, Ngư Ngư đã sớm ngủ gật ở trong lòng y, đương nhiên y không thể ầm ĩ bảo bối nương tử hỏi cho ra lẽ.

Nhớ lại cách Ngư Ngư sử dụng lúc trước, lại nhìn chằm chằm bàn phím máy tính một lúc, cũng không có ai dạy riêng cho y, y vô cùng mạnh hiểu ra đánh chữ như thế nào, làm sao để dùng máy tính tìm kiếm, sau đó bèn tìm kiếm tên Nghiêm đại thiếu.

Kết quả tìm ra cả một đống lớn, tiêu đề lại giống nhau, trước kia vì giúp bọn họ dời đi sự chú ý của công chúng, lão ta tuyên bố ba tháng sau kết hôn, trên các diễn đàn đều cùng một bài đăng.

Hách Liên Dạ tiện tay chọn vào một cái, dù sao cũng không có ai dạo qua diễn đàn, y cũng không để ý, ở trước lúc y vào, nhìn điểm view và hồi âm ở đầu page đều là con số không.

Nói đùa, nhìn thấy tiêu đề đã đủ thử thách thần kinh rồi, ai dám vào xem chứ...

Phong cách hành văn trong bài đăng giống như tin thời sự, Hách Liên Dạ nhìn không ra đang nói cái gì, đóng nó, lại quay lại trang đầu, y nhìn chằm chằm vào đủ loại tiêu đề bài post, tầm mắt ở trên trang đầu dạo qua một vòng.

Đăng kí, ừm, còn cần một cái gọi là hòm thư gì đó, Baidu của bản thân là cái gì, bình tĩnh áp dụng, trong quá trình gặp từ gì không hiểu bèn lên Baidu, cứ như vậy, Hách Liên Dạ lại tự học thành tài, thành công đăng kí một cái ID trên diễn đàn, còn gửi một bài viết

Đến tâm sự với Nghiêm Thiếu Huân nhà họ Nghiêm.

Bởi vì tiêu đề hãi hùng này, mười phút sau, Hách Liên Dạ nhận được hồi âm của người đầu tiên.

Hồi âm không dài, lại chữ chữ tràn ngập máu và nước mắt

Tôi hận chủ bài post! Tôi hận điện thoại cảm ứng! Tôi hận tôi gửi nhầm bài viết! Tôi lại chọn vào bài viết có liên quan đến Nghiêm đại thiếu! Tôi xong rồi, tôi nhất định bị mù rồi! Chủ bài post, tôi nguyền rủa bạn cả đời đi toilet quên mang giấy, chỉ mang tương ớt!

Sau bình luận này là hàng loạt kích tình mênh mông dấu chấm than, xếp ở trên màn hình khí thế kinh người, như là đang giúp người hồi âm kia lên án "hành động độc ác" của Hách Liên Dạ.

"..." Hách Liên Dạ im lặng đổi cái mới, lại phát hiện bài viết thêm một hồi âm.

Hơn nữa rất khiến người ta ngoài ý muốn là, hồi âm vẫn là ID ban nãy.

"Tôi thật sự mù! Hay là người ngoài hành tinh mù! Tại sao những chỗ khác đều là một vùng đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy điện thoại!"

"..." Khóe miệng Hách Liên Dạ khóe miệng co rút hồi lâu, lần này nhất định không thể không hồi âm.

Dựa vào thường thức y vừa mới hiểu rõ về hiện đại

"Nhà của ngươi bị mất điện." Y bình tĩnh trả lời lại.

Một lát sau, lại có tin nhắn mới

"A a a a a a ngài là bản tôn của Nghiêm đại thiếu thật sao? Khó trách dám gửi bài viết như vậy! Ngài quả nhiên tồn tại giống như thần, thậm chí ngay cả nhà tôi mất điện cũng biết! Tôi và ngài lại không ở chung một tỉnh!"

Tâm tình lúc này của Hách Liên Dạ, chỉ có dùng "..." ba chấm để mô tả.

Hiện tại y mới hiểu được, phản ứng của người nhà họ Giang vẫn không tính là khoa trương...

Cho nên sáng ngày thứ hai, đứng ở trước cửa lớn nhà họ Nghiêm với Ngư Ngư, sắp sửa nhìn thấy vị Nghiêm đại thiếu trong truyền thuyết này tâm trạng của y vẫn là "...".

Lúc đám Ngư Ngư xuất hiện ở trước cửa lớn cũng là lúc Nghiêm đại thiếu đang "từ từ bay lên" ở trong nhà ăn...

Mà khi đó, bởi vì mọi người đang thảo luận, phòng khách nhà họ Nghiêm coi như náo nhiệt.

Nhưng mà ngay sau đó...

"Dường như có chỗ nào không đúng." Tiểu Bát bỗng nhiên rùng mình một cái, ngay lập tức ôm chặt lấy bình dưỡng khí. "Em, em cảm giác..."

"Thiếu Khiên." Một giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc lên xuống bỗng nhiên vang lên, như là có không khí cực lạnh thổi qua, nhiệt độ trong phòng khách bắt đầu giảm xuống...

"Có mặt!" Tiểu Bát bị điểm danh run một cái, lập tức nhảy lên đứng thẳng người, nhưng có lẽ do căng thẳng, cộng thêm lúc này cậu mặc đồ lặn...

Thoáng cái không có đứng vững, lại ngã về trên ghế sofa, Tiểu Bát giãy dụa đứng dậy, khóc không ra nước mắt nhìn Nghiêm đại thiếu vừa mới xuất hiện.

Anh, anh cả, tại saoanh  lại nhắc tên em đầu tiên, chẳng lẽ thật như chị dâu hai nói, em mặc bộ này... quá lóng lánh sao?

"Bình dưỡng khí của em rơi rồi."

"..." Tiểu Bát Z..CHÀ.z.. Z..CHÀ.z.. cái cổ cứng ngắc, cúi đầu cẩn thận kiểm tra, phát hiện nó thật sự rơi rồi.

Nghiêm đại thiếu sao có thể phát hiện?

Nói đùa, loại vấn đề mang tính thưởng thức này sẽ không có ai hỏi, bởi vì đáp án rất đơn giản là vì anh ấy là Nghiêm đại thiếu!

Lão ta chính là vạn năng còn là truyền kỳ, anh làm chuyện mạnh mẽ gì, còn cần lý do sao?

Bởi vì Nghiêm đại thiếu xuất hiện, trong phòng khách rơi vào... yên lặng chết người?

Đương nhiên không phải, đáp án chính là, rơi vào trong tiếng "cạch cạch cạch cạch" kỳ quái.

Nguyên nhân khá đơn giản, quá lạnh rồi, bọn họ đều đông lạnh đến hàm răng đánh vào nhau..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.