”Tất cả xạ thủ đều bị bổn vương điểm huyệt đạo.” Âm thanh cực kì ưu nhã dễ nghe bình tĩnh địa cười lên, “Chỉ mang theo có mấy trăm người mà dám đến mai phục bổn vương, lá gan thật sự không nhỏ chút nào.”
“Ngươi, ngươi lên núi lúc nào...”
“Được một lát rồi.” Hách Liên Dạ vẫn cực kỳ bình tĩnh, “Ưu thế của núi này bình thường.”
“Ngươi... Cô... Cô cố ý!” Người trên núi kia cũng coi như kịp phản ứng lại, Ngư Ngư để con mãng xà này nhảy múa chính là vì dời đi lực chú ý của hắn, để cho Hách Liên Dạ có cơ hội lén lút lẻn lên núi.
Dưới núi, Hà Nghiêm lặng lẽ nhìn trời.
Chủ tử cùng Vương phi... Từ trước đến nay đều là như vậy, liên thủ giăng bẫy ta người đều không cần bàn bạc, vô cùng ăn ý.
Phúc hắc và vô lương, chính là tuyệt phối...
Không đầy một lát, Hách Liên Dạ dắt theo một chuỗi dài người xuống núi.
Thật sự là một chuỗi dài, đi đầu là một ông già áo đen gầy lùn, đi theo sau là một đám người áo đen cao thấp mập ốm đều có, bị Hách Liên Dạ dùng dây thừng dài trói thành một chuỗi, nghiêng ngả lảo đảo đi sau lưng y.
Vừa nhìn thấy bọn họ, lông mày liền nhíu lại.
Ngoại trừ ông già hắc y đi đầu, người phía sau đều chấn động, sắc mặt trắng nhợt nhìn nam tử áo trắng cùng sư đệ.
Hách Liên Dạ chau mày, “Người trên núi?”
“... Đúng” Sư đệ không có cách nào phủ nhận, “Nhưng ở trên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-xa-cung-chieu-the-tu-bo-tron-nuong-tu-nang-phai-biet-nghe-loi/2524081/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.