Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Ngư Ngư, cuối cùng vẻ mặt của Tiểu Trần Tử cũng hòa hoãn một chút, lập tức bắt chuyện với nàng, "Tiểu quỷ nước, cô thật có phúc, hôm nay có thể ăn điểm tâm cùng bổn thiếu gia!"

"Ngừng uống thuốc rồi sao?" Ngư Ngư khích lệ nhìn hắn, "Đừng như vậy, kiên trì uống thuốc đi, bệnh thần kinh của anh vẫn có thể chữa khỏi."

Tiểu Trần Tử co rút khóe miệng, tiếp đó cả khuôn mặt cũng đều co rút, đột nhiên nện vào cánh cửa một cái, "Không được, ta phải ăn cơm xong trước đã!"

Ở điểm này, hai người sành ăn đều cùng theo đuổi, cho nên ai cũng không nói nhảm nữa, vùi đầu bắt đầu ăn.

Thật ra hôm nay Ngư Ngư đang muốn tìm hắn, ăn uống no đủ, liền hỏi, "Tối hôm qua sau khi cung yến kết thúc, anh đã đi đâu?"

Tiểu Trần Tử sửng sốt, sau bất đắc dĩ lắc đầu, "Vẫn là như thế, dù cho có mặc hắc y che mặt, thì với phong thái nhẹ nhàng của ta vẫn trở thành một phong cảnh lóe sáng ở trong đêm tối, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị người ta nhìn ra."

Sau khi xúc động xong, hắn rất chân thành nhìn Ngư Ngư, "Tin tưởng ta, ta thật sự cũng không muốn có một khí chất tốt như vậy đâu."

Ngư Ngư dùng ánh mắt so với hắn còn chân thành hơn để nhìn lại hắn, "Tôi nhận ra anh, là vì thức ăn trong ngực anh rơi ra ngoài."

"Rơi chỗ nào?" Sắc mặt Tiểu Trần Tử lập tức thay đổi, "Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm? Nhặt lên chưa? Còn ăn được không?"

Ừ… Quả nhiên là một khí chất kinh người.

Động kinh xong, cuối cùng Tiểu Trần Tử cũng chịu thành thật trả lời vấn đề tối hôm qua.

Thật ra đáp án cũng rất đơn giản hắn ăn cái gì.

Thức ăn ngon trong cung yến nhiều vô số, nhưng hắn thân là Thái tử, lại là một Thái tử lúc nào cũng lạnh như núi băng, không hề có khí tức của người bình thường nên có, về cơ bản cũng không có cơ hội ăn cái gì.

Cho nên sau khi cung yến kết thúc, hắn liền thay y phục dạ hành, chạy vội tới bên hồ... nướng thịt.

"Vậy anh nhìn thấy đám người áo đen kia, sao không tránh đi?" Ngư Ngư cảm thấy hết sức kỳ quái.

Đám người áo đen kia rõ ràng không phải là dạng hiền lành gì, chẳng những Thái tử không tránh đi, còn giống như thi đấu cùng đám người áo đen kia coi ai có tốc độ nhanh hơn?

Tiểu Trần Tử khinh bỉ trừng nàng một cái, "Như vậy sao được, lỡ bọn họ muốn cướp đồ ăn của ta thì sao?"

Giang Ngư Ngư: "..."

Hiện tại sứ giả của các quốc gia vẫn đang ở lại trong kinh thành, ban ngày Thái tử bề bộn nhiều việc, không thể tiếp tục ở chỗ của Ngư Ngư giở chứng động kinh, cho nên hai người hàn huyên thêm mấy câu, hắn liền vội vã rời đi.

Ngư Ngư cũng không nhàn rỗi, Tiểu Trần Tử vừa mới rời đi, Phong Ngự Vũ phái người đến đưa tin tới, nói với nàng khí hậu ở Vệ quốc không giống nơi này, hắn muốn giúp nàng chuẩn bị chút đồ dùng trên đường đi, hỏi nàng có cái gì đặc biệt dặn dò gì không.

Có thể thấy, Phong Ngự Vũ thật sự xem nàng là muội muội mà chăm sóc rồi.

Ngư Ngư cũng không khách khí, có gì cần đặc biệt chuẩn bị, liền nói cho người truyền tin.

Chẳng qua... Nàng cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, có một số việc, trước khi nàng rời kinh cần phải biết rõ.

Cài cửa lại, Ngư Ngư đứng ở trước gương đồng, cởi áo ra, cẩn thận nhìn cái bớt trên vai phải.

Không được, vẫn không thấy rõ.

Ngư Ngư trừng đến mỏi cả mắt, thuốc nhỏ mắt tự chế cũng trào ra, nhưng vẫn không có cách nào nhìn rõ cái bớt này ở trong cái gương đồng mù mờ, cái bớt trên vai rốt cuộc là như thế nào.

Xem ra, nhất định phải tìm người hỗ trợ.

Nhưng người quen của cô ở cổ đại có hạn, người quen là phụ nữ càng không có ai.

Thật ra Trình phu nhân cũng có thể tính là một người, nhưng chuyện này liên quan đến sự việc quan trọng, càng ít người biết càng tốt. Ngư Ngư nghĩ tới nghĩ lui, buồn bực phát hiện, nàng chỉ có thể tín nhiệm Hách Liên Dạ.

Thật ra cái bớt trên vai phải này, nếu như ở hiện đại, mặc áo cổ rộng một chút, hoặc là mùa hè ăn mặc mát mẻ, có rất nhiều người để vai trần vị trí này.

Nhưng nơi này là cổ đại... Đừng nói là bả vai, ngay cả lộ cổ tay cũng không được.

Đang suy nghĩ thì có người ở ngoài viện khá xa gọi nàng, nói Trình đại nhân gọi nàng qua.

Gã sai vặt đến tìm nàng nhìn có chút quen mắt, nhìn thấy Ngư Ngư, hắn liền bày ra bộ dáng đăm chiêu ủ dột muốn nói lại thôi.

Ngư Ngư giật giật, cũng nhớ ra hắn ta là ai.

Lần trước Trình đại nhân tìm nàng, cũng là gã sai vặt này tới đưa tin, hơn nữa hắn vào phủ khi Trình Ti Nghiên còn chưa là tài nữ, xem ra là tâm phúc Trình đại nhân.

Bởi vì lời kế tiếp gã sai vặt muốn nói sẽ rất khảo nghiệm thần kinh của nàng, cho nên Ngư Ngư hết sức tự giác nói, "Câu thứ nhất của Tam Tự kinh tôi vẫn nhớ rõ..." Cho nên nếu tâm tình Trình đại nhân không tốt, nàng có thể "biểu diễn" đọc thuộc lòng dụ dỗ Trình đại nhân vui vẻ. (┬_┬)

Ngư Ngư rất hiếm khi muốn khóc.

Còn phản ứng gã sai vặt kia là...

Thở dài một tiếng, không nói gì.

Nhưng ánh mắt khi nhìn Ngư Ngư có vui mừng, cũng có thương xót.

Cửu tiểu thư trốn hôn một lần, sau khi trở về thì trở nên lương thiện hơn rất nhiều... Cũng sẽ nói những lời nói dối có thiện ý an ủi người khác!

Đáng tiếc... Mặc dù Cửu tiểu thư lương thiện, nhưng thật sự không hề thông minh.

Đã nhiều ngày như vậy rồi, câu thứ nhất của Tam Tự kinh sao nàng có thể nhớ rõ được.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Ngư Ngư nhìn vào ánh mắt hắn cũng đoán được hơn nửa cảm xúc trong lòng hắn.

Ở trong mắt bọn họ, rốt cuộc Trình Ti Nghiên là loại người ngu ngốc đến mức nào vậy…

Hà Nghiêm nói rất đúng, cuộc sống ở nơi này quả thật là mệt nhọc. (┬_┬)

Thật ra gã sai vặt lo lắng hơi nhiều, tâm tình Trình đại nhân không có tồi tệ như vậy.

Nhìn thấy Ngư Ngư, ông lập tức đuổi những người không có nhiệm vụ trong phòng ra, "Cửu nhi, Thái tử Vệ quốc... Cha đã nghe ngóng cẩn thận, những năm này việc hắn cố gắng nổ lực nhiều nhất là tìm hoàng muội mất tích của hắn, chuyện này hắn sẽ không từ bỏ. Vừa rồi cha mới dò hỏi được một bí mật, trên vai phải của tiểu Công chúa Vệ quốc có một cái bớt, bây giờ con lập tức đến chỗ mẹ con để bà ấy nhìn xem, nắm được bằng chứng, cha cũng có thể ra mặt giúp con đuổi Thái tử Vệ quốc đi."

Lần này Ngư Ngư không có lựa chọn khác.

Nàng nhất định phải lập tức nhớ rõ cái bớt giả này, nhưng bây giờ không thể nhìn rõ, nàng hoàn toàn không có cách nào phán đoán cái bớt này dùng dược liệu gì để làm giả, càng không nói tới tìm dược liệu tẩy cái bớt này.

Trình đại nhân là một người cha tốt, Trình phu nhân đối với nàng không tốt cũng không tệ, nhưng cũng là người tốt, nàng không muốn để cho hai vợ chồng này bị cuốn vào trong âm mưu không sao nói rõ được.

Đang suy nghĩ nên kiếm cớ gì để chuồn đi, cửa sổ trong thư phòng đang đóng chặt đột nhiên xuất hiện giọng nói của một người khác.

"Nhạc phụ đại nhân."

"..." Trình đại nhân hận không thể viết lên trên mặt bốn chữ to "Cút sang một bên", gần đây thường xuyên xuất hiện Vương gia quái dị nào đó.

Đáng tiếc Hách Liên Dạ không có chút tự giác nào.

Y còn hết sức thân thiết đỡ Trình đại nhân, "Nhạc phụ đại nhân, đã lâu không gặp."

"Tối hôm qua ngươi còn đi theo lão phu đến cung yến!"

Hách Liên Dạ hơi nhíu mi, "Vậy sao?"

"..." Ngươi cứ việc nói thẳng người hoàn toàn không nhìn thẳng vào ta là được! Thật là... Cút sang một bên!

Trình đại nhân giận đến trừng mắt dựng râu, nhưng yêu nghiệt nào đó vẫn bình tĩnh vô cùng, "Xin lỗi nhạc phụ đại nhân, tối hôm qua Nghiên Nghiên cũng có mặt, ánh mắt của ta luôn đặt ở trên người Nghiên Nghiên, không có chú ý đến những người khác."

Vốn đang thảnh thơi uống xong ly trà trái cây, Ngư Ngư chuẩn bị rót thêm ly nữa lặng lẽ mài răng.

Nhưng rất rõ ràng, sắc mặt của nàng cũng không được tự nhiên, có chút ửng đỏ.

Xem ra Cửu nhi cũng có chút hảo cảm với vị Vương gia quái dị này.

Trình đại nhân là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn thấy manh mối.

Hách Liên Dạ lại ở một bên thấp giọng nhắc nhở, "Nghe nói sáng nay nhạc mẫu đại nhân gây gổ với ngài..."

Trình đại nhân là người thông minh, có mấy lời Hách Liên Dạ không cần nói thẳng ông cũng hiểu được,

Chẳng qua sau khi hiểu ra, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.

Ý này là muốn ông nói mấy lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ phu nhân vui vẻ sao?

Nói bậy, lão phu không sợ vợ... Đúng, không sợ!

Vẻ mặt Trình đại nhân chính nghĩa lẫm nhiên, "Lão phu còn có việc, Tĩnh Vương gia xin cứ tự nhiên."

Nói xong, ông vội vàng bước ra khỏi thư phòng, nhìn hướng đi, là đang muốn đi tìm Trình phu nhân.

Nhưng không tới một phút, ông lại quay trở lại.

Hơn nữa lần này, ánh mắt của ông rất là nghiêm túc, ý bảo Hách Liên Dạ qua một bên với ông, sau đó thấp giọng hỏi y, "Ngươi cố ý nói vậy là muốn dỗ Cửu nhi vui vẻ, thật ra ngươi không chỉ chú ý đến Cửu nhi đúng không?"

"Câu nói vừa rồi quả thật không tính là nói thật, " Hách Liên Dạ bình tĩnh như không nhìn sắc mặt Trình đại nhân loáng thoáng có dấu hiệu nổi giận, "Tối hôm qua lúc vừa tới Tĩnh Vương phủ, ta có chào hỏi Trình đại nhân, lúc ấy ta có nhìn thấy ngài."

... Ý này chính là sau đó ngươi liền coi ta là không khí đúng không?

Trình đại nhân không biết mình nên nổi giận hay nên hài lòng, trợn mắt nhìn Hách Liên Dạ rồi phất tay áo bỏ đi.

Ngư Ngư ôm ly trà đi ra ngoài, làm bộ bình tĩnh nói, "... Ta có việc muốn huynh giúp một tay."

Thật ra lời Trình đại nhân nói lúc nãy, Hách Liên Dạ đều nghe thấy, cho nên cũng đoán được Ngư Ngư định nhờ y giúp việc gì.

Sắc mặt không có gì thay đổi, thoạt nhìn y cũng rất bình tĩnh theo sát Ngư Ngư trở về phòng.

Trên người Trình Ti Nghiên có quá nhiều bí mật, cho nên hạ ra cấm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần tiểu viện nơi nàng ở.

Viện này không có ai phục vụ, cho nên hiện tại Ngư Ngư cũng không cần cố ý giả bộ.

Tiện thì tiện thật đấy, nhưng... nơi này chỉ có hai người, cộng thêm chuyện bọn họ sắp làm thật sự là có chút mập mờ.

Ngư Ngư uống một hớp trà, ở trong lòng thầm nhắc nhở mình, không có việc gì không có việc gì, coi như mùa hè mặc ít đi.

"Ngư Ngư."

Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm túc hiếm thấy của Hách Liên Dạ.

Ngư Ngư ngẩng đầu nghi ngờ, phát hiện vẻ mặt y cũng có thể dùng từ "nghiêm túc" để hình dung.

"Ta không có thuộc hạ nữ tin cậy, " Hách Liên Dạ chậm rãi giải thích, "Nếu không ta sẽ gọi người đến giúp nàng chuyện này."

"Ta rất thích nàng, cũng nhận định không phải nàng không cưới, nhưng ta sẽ không ở lúc chúng ta còn chưa thành thân có hành động lỗ mãng nào với nàng. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có bất kì ý nghĩ xấu xa nào cả."

"... Ơ." Lần đầu tiên thấy bộ dạng này của y, Ngư Ngư ngẩn người.

Bình thường lúc đấu võ mồm với y đều anh tới tôi đi cực kỳ vui vẻ, ngược lại hiện tại lại không biết nên nói cái gì.

Nhưng dường như trong lòng vì thái độ trịnh trọng và quý trọng này của y mà có thêm chút ấm áp.

Có lời tự bạch vừa rồi của Hách Liên Dạ, thái độ của hai người cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi Ngư Ngư lộ vai phải ra để Hách Liên Dạ giúp nàng kiểm tra, cho ra kết luận cái bớt kia hình như là thật.

Làm sao có thể!

Trình đại nhân không phải là người hồ đồ, Trình Ti Nghiên có phải là con gái của ông hay không, chẳng lẽ ông còn không biết hay sao?

Huống chi, dung mạo của Trình Ti Nghiên cũng có chút tương tự với mấy vị thiên kim Trình gia, nàng xác thực là người của Trình gia!

Ngư Ngư không tin chuyện quỷ quái này, mặc xong y phục thì cau mày, bắt đầu nghĩ có phải có dược liệu gì có thể làm giả cái bớt mà nàng không nghĩ tới hay không.

Còn Hách Liên Dạ thì im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Chúng ta cần phải biết 'chủ nhân' là ai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.