Vấn đề này dường như làm khó Hách Liên Dạ, y hơi suy nghĩ một lát mới mở miệng. Bởi vì vẻ mặt đặc biệt thẳng thắn kia, diện mạo vốn yêu nghiệt thậm chí có chút ý tứ hàm xúc ngay thẳng thật thà chất phác, "Nguyên nhân có thể là vì bổn vương biến thái đi."
"..." @#¥%&*!
Đây rõ ràng là tuyệt chiêu của nàng mà, vậy mà tên yêu nghiệt này lại dám bắt chước nàng!
Giang Ngư Ngư tức giận, để toàn bộ đồ ăn trong lòng xuống, lục tìm dược trong túi tốn cả buổi chiều mới làm ra được.
Hách Liên Dạ chưa từng nghiên cứu sâu về y dược và độc dược, hợp hai cái này lại, y tuyệt đối không sánh bằng Giang Ngư Ngư.
Nhưng hiện tại y lại không vội mà né tránh, ngược lại trong mắt ánh lên ý cười, thảnh thơi mà nhắc nhở ——
"Tiểu nha đầu, nếu bổn vương bị thương, nhất định sẽ bắt nàng phụ trách."
Giang Ngư Ngư cũng nhìn về phía y cười cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ vừa nhu thuận vừa đáng yêu, "Đáng tiếc là tôi sẽ không cho Vương gia cơ hội này."
Đối thủ của mình là yêu nghiệt phúc hắc như vậy, độc dược bình thường đương nhiên không trị được y, cho nên cân nhắc một buổi chiều, nàng vứt bỏ toàn bộ độc dược nghe qua rất lợi hại rất có thể chỉnh người, vì Hách Liên Dạ chế tạo ra một "độc dược".
Đối phó với biến thái, đương nhiên phải dùng thủ đoạn biến thái!
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Giang Ngư Ngư dậy thật sớm, sau khi rửa mặt xong thì cầm một trái bưởi ngồi ở ngưỡng cửa, vừa dùng điểm tâm vừa thưởng thức trời xanh mây trắng, còn người nào đó thì đang ở trước gương đồng soi qua soi lại.
Ài, trong lòng thật thoải mái ~~~
Mỹ nhân đều thích soi gương, nhưng đẹp đến trình độ của Hách Liên Dạ, đối với soi gương thì không có hứng thú cho lắm.
Nhưng hôm nay, Hách Liên Dạ đứng ở trước gương đồng ước chừng mười phút rồi.
Qua một thời gian dài như vậy, tâm tình của y vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, mặt của y... cũng không phải màu trắng, mà là màu xanh.
Đêm qua, Giang Ngư Ngư cầm một bàn chải nhỏ dường như có cái gì đó, mạnh mẽ hùng hồn viết hai chữ thật to ở lên mặt y —— biến thái!
Hai chữ kia lại là màu xanh, có thể phát sáng vào ban đêm… Không cần hỏi y cũng biết trong một thời gian ngắn không thể rửa sạch, chỉ là lúc đó y cười một hồi lâu, cũng không coi nó như là một chuyện lớn.
Dù sao cũng có thể mang mặt nạ da người, cha giấu hai chữ đó lại ~
Nhưng buổi sáng hôm nay, y phát hiện… Y nghĩ quá đơn giản rồi.
Hiện tại trên mặt y cũng đang mang mặt nạ da người, nhưng hai chữ màu xanh kia lại vô cùng cứng cỏi ương ngạnh mà xuyên qua lớp mặt nạ hiện ra ngoài, ánh huỳnh quang lấp lánh ở trên mặt y —— biến thái.
Người của vương phủ đưa bữa sáng tới, Giang Ngư Ngư xách theo giỏ thức ăn đi vào cửa, quấn đến trước mặt Hách Liên Dạ, nhìn y một hồi lâu, mới thành khẩn mà nói, "Bộ dạng của Vương gia thật là tri kỷ."
Tri kỷ mà viết hai chữ biến thái lên mặt y sao?
Khóe miệng của Hách Liên Dạ giật giật một phen, nhưng thoáng chốc khôi phục lại bình tĩnh mỉm cười nói, "Tiểu nha đầu, ta còn có chút việc phải làm, hôm nay không thể ăn điểm tâm cùng nàng rồi."
Nói xong, làm bộ vô cùng bình tĩnh vô cùng có khí chất mà xoay người đi ra ngoài, sau khi rời khỏi tầm mắt của Giang Ngư Ngư thì lập tức bay vút lên, miễn cho bị người ta nhìn thấy khuôn mặt kia của y…
Cửa viện, Hà Nghiêm mờ mịt mà nhìn phương hướng chủ tử biến mất.
Diện mạo của Vương gia bọn họ, dùng một từ tương đối đại chúng để hình dung, chính là môi hồng răng trắng, nhưng hôm nay khuôn mặt Vương gia... Tại sao hình như lại càng xinh đẹp hơn rồi?
Trong phòng, tâm tình của Giang Ngư Ngư vô cùng tốt mà ăn bữa sáng, cho dù bất kể y làm cách gì, hai chữ màu xanh kia đều sẽ không hết, cuối cùng y chỉ có thể chịu thua nàng!
Ha ha ha...
Tâm tình của nàng rất rất tốt, vẫn luôn vui mừng cúi đầu ăn cơm, nhìn vào thì thấy vô cùng nhu thuận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]