Phượng Lâm Sách rời khỏi Phong Lâm Uyển, không cho người chuẩn bị xe cũng không muốn bất kì kẻ nào đi theo, một mình ra Thụy vương phủ, đi dạo trên đường chẳng có mục đích.
Rằm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu. Trên đường náo nhiệt, bốn phía giăng đèn, người đi đường cùng bạn bè thân xem hoa đăng, đoán đố đèn, đốt pháo bông, cười cười nói nói, chơi đùa vui mừng, rất náo nhiệt. Phượng Lâm Sách có cảm giác như mình cách ly mọi người, không hòa vào không khí náo nhiệt, trong lòng cô tịch khó tả, buồn vô cớ...
Uống một bình trà ở trà lâu xong, Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng rồi thong thả từng bước đến Cẩn vương phủ
Cẩn vương phủ, trong phòng ngủ Phượng Lâm Ca.
"Tam ca, huynh đã đến rồi..." Phượng Lâm Ca đang ăn cơm chiều, trông thấy Phượng Lâm Sách đến liền buông bát đũa chào hỏi.
Phượng Lâm Sách gật đầu, ngồi xuống một bên.
"Tam ca dùng cơm tối rồi hả?" Phượng Lâm Ca hỏi.
"Chưa." Phượng Lâm Sách nói ngắn gọn.
"Vừa hay, đệ cảm thấy ăn cơm một mình không thú vị, Tam ca cùng đệ ăn chút gì đi." Phượng Lâm Ca vui vẻ nói.
"Được." Phượng Lâm Sách gật đầu, chuyển cái ghế đến trước bàn ngồi vào chỗ của mình.
Thanh Trúc thấy thế liền đặt thêm một bộ bát đũa lên bàn, sau đó thối lui ra khỏi phòng ngủ.
Mặc dù kinh ngạc với việc Phượng Lâm Sách một mình đến đây nhưng Phượng Lâm Ca lại không hỏi nhiều. Huynh đệ hai người không nhanh không chậm bắt đầu ăn.
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/2835133/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.