Nghe Phượng Lâm Sách nói tình sâu như vậy, trực tiếp tỏ tìnhnhư thế, thân thể Trác Diệp không khỏi thoáng cứng ngắc, trong giọng nói hắn hàm ẩn bất đắc dĩ và chua xót, khiến cho người nghe không đànhlòng, nếu như không phải tình cảnh bắt buộc, nàng có lẽ sẽ có cảmđộng một chút rồi…
Nhưng bây giờ nàng chỉ biết lòngmình đầy tủi thân và sỉ nhục, đều là do người đàn ông vô liêm sỉ trướcmặt mang lại cho nàng! Nàng bây giờ chỉ hận không thể cắn nát thịt của hắn, hút hết máu của hắn! Để bày tỏ sự phẫn nộ cùng xấu hổ tronglồng ngực!
“Diệp Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”Phượng Lâm Sách kéo giãn khoảng cách giữa mình và Trác Diệp, thương tiếc ôm hai má dính đầy nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, DiệpNhi, ta sai rồi, ta không chạm vào nàng nữa được không? Nàng đừngkhóc…”
Trác Diệp không để ý tới Phượng Lâm Sách dỗdành, nước mắt vẫn tuôn như suối, dường như muốn phát tiết hết áp lựcvà sự tủi thân của mình mấy tháng qua…
Phượng LâmSách thở dài một tiếng, nghiêng người đau lòng hôn lên gương mặt củanàng, hôn lấy từng giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,nhưng hắn hôn được một giọt, nàng lại rơi hai giọt rồi…
Phượng Lâm Sách nở nụ cười khổ, lại hôn lên ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên đó, muốn hôn khô dòng suối kia…
Trác Diệp đưa tay đẩy mạnh ngực hắn, Phượng Lâm Sách bất ngờ bị nàng đẩy vào tường…
“Diệp Nhi… Aiz…” Phượng Lâm Sách hối hận, tiếc nuối khẽ thở dài: “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/2835128/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.