Phượng Lâm Sách nghe vậy thì hai nắm đấm nắm lại thật chặt, trầm mặc một lát sau mới hộc ra một chữ: “Có.”
Trác Diệp nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng ngời, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, hỏi: “Có phải là….. Rất khó không?” Đã biết có cách nhưng Phượng Lâm Ca vẫn bị độc này tra tấm lâu năm như cũ, đến nay vẫn không có cách giải, khó đến trình độ này, có thể thấy…
“Thần y không chịu chữa trị!” Sắc mặt Phượng Lâm Sách lo lắng, ngữ điệu lạnh như băng nói.
“Thần y?” Trác Diệp hơi nhíu lông mày, sau đó nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Là vị tên Cẩu Kỷ kia?”
Phượng Lâm Sách nhẹ gật đầu một cái.
“Vì sao ông ta lại không chịu chữa bệnh?” Trác Diệp tiếp tục truy hỏi.
“Ông ta…” Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm hơi trầm xuống: “Mười hai năm trước đã lập ra một lời thề không thể hiểu thấu, mời ông ta chữa bệnh cho ngườithì phải thỏa mãn một trong hai điều kiện ông ta đưa ra, nếu không nhất định không chữa bệnh!”
“Điều kiện gì?” Trác Diệp vội vã hỏi.
“Thứ nhất, nếu là chứng bệnh hoặc độc ông ta chưa bao giờ thấy qua, ông ta sẽ xuống núi; thứ hai, nếu có thể nêu lên vấn đề y thuật thắng được ông ta hoặc làm khó ông ta, ông ta cũng có thể rời núi. Nếu không, mặc kệ ai mời cũng không lay chuyển được ông ta.” Trong giọng nói lạnh lẽo của Phượng Lâm Sách có phần bất đắc dĩ.
Trác Diệp im lặng, nàng còn tưởng rằng loại nhân vật như những ông già quái đản trong võ lâm chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp thôi chứ…
“Vậy mọi người.. Chắc là đã đi mời ông ta không ít lần rồi…” Trác Diệp thở dài một tiếng, có chút thất vọng nói.
Phượng Lâm Sách thoáng nhấp môi, sau đó thanh lãnh nói: “Hàng năm đều đi mấy lần…”
Trong lòng Trác Diệp càng nguội lạnh hơn, hằng năm đều đi mấy lần… Bây giờ đã năm năm… Vẫn chưa có giải độc….
“Chuyện này.. mười hai năm qua, đã có bao nhiêu người mời được ông ta xuống núi?” Trác Diệp ôm một tia hy vọng.
Phượng Lâm Sách mím môi thành đường nhỏ, trầm mặc một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Không có!”
“Vậy lần này Hoàng thượng phái người đi, lúc đó há chẳng phải…” Tim Trác Diệp lập tức nhảy thót lên, câu nói kế tiếp, nàng không nói được nữa….
“Hoàng thượng phái người đi, tám chín phần mười…” Phượng Lâm Sách lắc đầu: “Ta ngày mai lên đường, lại đến núi Mạc Thương thêm lần nữa, vô luận như thế nào…. Ta cũng phải ép lão nhân kia xuống núi!” Trong hai tròng mắt Phượng Lâm Sách ánh lên vẻ kiên định, vô luận thế nào, hắn nhất định không để Thất đệ xảy ra chuyện gì! Hắn và nhị ca đã mắc nợ đệ ấy và Bạch gia…nhiều lắm…
Thụy Vương phủ, Phong Lâm Uyển.
Trác Diệp sau khi rửa mặt xong liền ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, ngơ ngác xuất thần, trong lòng nàng đang vô cùng loạn, có ra sao cũng không bình tĩnh lại được….
Hồi tưởng lại thời gian hơn bốn tháng kể từ khi quen Phượng Lâm Ca, từng li từng tý, tuy lúc trước Phượng Lâm Sách cưỡng ép nàng ở lại, hắn lựa chọn ngầm đồng ý, chắc cũng là thân bất do kỉ mà thôi?! Kỳ thật cũng không nên trách hắn.
Kỳ thật hắn vẫn đối xử với nàng vô cùng tốt …
Lúc ở miếu hoang thì ấm áp nói xin lỗi….
Tại Phong thành vẫn luôn chiếu cố…
Tại Trạm Châu lúc tâm sự giải buồn…
Thân thể không khỏe như trước vẫn đánh cờ cùng nàng …
Đặc biệt là hai lần liều mạng cứu nàng….
Thật ra con người đều rất ích kỷ. Chưa kể đến thân phận tôn quý của hắn ở xã hội phong kiến này, cho dù là ở hiện đại ngang hàng với nhau, có mấy ai lại chịu cứu người khác bất chấp tính mạng như vậy chứ?
Trong lòng Trác Diệp không khỏi nghi ngờ, một nơi phức tạp như hoàng gia sao lại có thể hình thành nên một người xuất trần tuyệt thế, lại dịu dàng thiện lương như thế chứ?
Trúng độc năm năm… Hắn nhất định đã rất khổ cực? Thân nhân vì hắn mà hy sinh tính mạng, hắn nhất định rất đau buồn, rất áy náy đúng không? Hắn còn trẻ như vậy, sao lại có thể….
Nếu một tháng sau, Phượng Lâm Ca … Nàng sau này nhất định sẽ sống trong bóng mờ, nàng sao có thể sống yên ổn được chứ…
Ông trời ơi! Ông cũng thật tàn nhẫn!!
Trác Diệp cắn môi, nước mắt lại chảy ra một lần nữa …
“Cô nương, không còn sớm nữa, ngủ đi thôi…. Cẩn Vương gia… Ngài ấy nhất định sẽ không có chuyện gì nữa đâu…” Xảo Linh ngủ ở gian phòng cạnh Trác Diệp thấy trong phòng vẫn sáng đèn nên tới an ủi.
Chuyện ở Thịnh An viên, nàng nghe được lúc Tùng Mặc đưa tiểu thế tử trở về nói, trên mặt cũng không khỏi ánh lên vẻ đau thương, Cẩn Vương gia, danh tiếng ở Thiên Sóc vẫn rất tốt, trong lòng dân chúng, ngài ấy là một người tài hoa hơn người, lại vô cùng ôn nhã thân thiết, vẫn luôn được dân chúng tôn kính kính yêu… Hơn nữa… Ngài ấy là huyết mạch duy nhất còn lại của Bạch thị mà người trong nước tôn kính sùng bái…. Sao mọi người có thể không quan tâm tới ngài ấy được chứ…
“Ừ, được rồi, đi ngủ đi…” Trác Diệp hồi tỉnh, gật đầu nói.
Xảo Linh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trác Diệp thì lắc đầu, cũng không biết nói thêm gì nữa nên đành quay người trở về gian phòng của mình.
Trác Diệp vung tay áo lên, nhìn đồng hồ buổi tối, đã sắp rạng sáng, nàng nghiêng người, tắt ánh nến ở đầu giường, trợn tròn mắt nằm ở trên giường, nàng sao ngủ được chứ…
Thần y… Cẩu Kỷ… Chỉ ông ta mới có thể chữa trị cho Phượng Lâm Ca sao? Aiz…
Năm năm vẫn chưa có ai mời đến được, lúc này đây… hi vọng cũng xa vời đáng thương quá!
Hai điều kiện sao? Điều kiện thứ nhất, sợ là không cần cân nhắc rồi, nếu độc kia của Phượng Lâm Ca là mới nghe lần đầu thì lão quái vật kia đã sớm xuống núi rồi…
Nếu là như vậy, Phượng Lâm Ca sẽ là vật thí nghiệm của ông ta rồi rồi, cho dù ông ta có chịu chữa thì cũng chẳng hề an toàn chút nào…
Như vậy còn điều kiện thứ hai? Thắng ông ta sao? Có thể thắng được người như ông ta thì còn cần tìm đến ông ta để chữa bệnh sao? Làm khó ông ta? Nói dễ như vậy thì sao suốt mười hai năm qua vẫn chưa có ai làm được việc này chứ…
Trác Diệp nằm trên giường thở dài trở mình, nếu Hoàng thượng phái người đi, Phượng Lâm Sách mời đều bất động… Vậy bọn họ có dùng chút thủ đoạn nào không? Aiz… Cho dù mấy người Phượng Lâm Sách có thật sự ép được Cẩu Kỷ rời khỏi núi nhưng ông ta cứ kiên quyết không chữa thì biết làm sao…
Không được! Phải có cách xử lý ổn thỏa! Rốt cuộc là làm sao mới tốt bây giờ?
Trác Diệp nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách gì hay để xử lý, làm sao bây giờ? Nàng không hiểu y học mà!!
Sau một lúc lâu, Trác Diệp đứng dậy, nàng muốn…. Đi vệ sinh…
Ngồi xổm phía trên bồn cầu một lát xong, Trác Diệp đứng dậy, tay đang kéo quần đột nhiên dừng lại! Trên mặt nàng vui mừng như điên, nàng đã nghĩ ra cách để thần y Cẩu Kỷ kia chữa trị cho Phượng Lâm Ca rồi!!!
Nghê Phong Cư, Phượng Lâm Sách đang ở trong tiểu viện.
Phượng Lâm Sách cũng là cả đêm không chợp mắt, sắc trời vừa mới sáng, hắn cũng đã mặc chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị xuất phát.
Bỗng nhiên, Tùng Mặc vào báo lại: “Trác cô nương cầu kiến.”
“Để nàng vào đi.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt nói, đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi hắn ở.
“Vương gia, xin dẫn ta đi cùng!” Trác Diệp đi vào trong sảnh liền mở miệng nói.
“Nàng muốn cùng đi? Cùng ta đi tìm ông già kia?” Phượng Lâm Sách nhướn mày nói.
“Vâng, đúng!” Trác Diệp gật đầu, ngữ khí tự tin nói: “Chỉ cần thần y kia giữ đúng lời thề, ta có cách để ông ta chữa bệnh cho Lâm Ca!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]