Buổi chiều, Gấm Hồng các. Đây chính là nơi ở của tiểu thế tử.
Đuổi Hương Tuệ ra ngoài, Bánh Bao Nhỏ ôm lấy chăn, mền ngồi dậy, lấy hai thanh chocolate ban ngày Trác Diệp cho ra, bé nâng trong tay, lật qua lật lại nhìn, một lúc lâu sau mới đem giấu một thanh nho nhỏ vào trong túi.
Cẩn thận xé giấy gói bên ngoài, đưa đến bên miệng cắn một miếng nhỏ, bé nhắm mắt lại say mê nhấm nháp…
Ăn ngon quá đi…
“Con đang ăn cái gì?”
Bỗng nhiên một giọng nói thanh lãnh vang lên, dọa Bánh Bao Nhỏ run rẩy một cái, mở to mắt ra!
“Phụ…Phụ Vương…” Bánh Bao Nhỏ vừa thấy Phượng Lâm Sách thì bàn tay đang cầm vội vàng giấu ra sau lưng….
Phượng Lâm Sách đứng trước giường, nhướn mày nhìn Bánh Bao Nhỏ: “Còn giấu?”
“Huyễn, con…con…” Bánh bao nhỏ đáng thương nhìn Phượng Lâm Sách, nói: “Con đã đồng ý với Tiểu Diệp Tử rồi…”
Phượng Lâm Sách như muốn trêu chọc bé, ngồi ở đầu giường nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Diệp Tử đưa cho con?”
Hả? Giọng Phụ vương…Thật dịu dàng quá…
Bánh Bao Nhỏ kinh ngạc! Sau đó không chống lại được đôi mắt dịu dàng của Phượng Lâm Sách, bé liền đắm chìm trong đó… Cuối cùng…Gật đầu nói: “Là Tiểu Diệp Tử thưởng cho Huyễn Nhi…”
“Nàng nói con không được cho ta biết?” Phượng Lâm Sách lại hỏi.
Bánh bao nhỏ vùng vẫy lần nữa rồi lại gật đầu…
“Con không nói cho nàng ta đã biết thì được rồi, huống hồ là ta bắt gặp, con cũng không thất tín với nàng.” Phượng Lâm Sách thoáng cong môi, nhàn nhạt nói.
Bánh Bao Nhỏ há miệng, trừng mắt, không thể tượng tượng nổi nhìn Phượng Lâm Sách, lại nói, Phụ vương đây là đang muốn cùng bé nói dối sao?!
Bánh Bao Nhỏ xoắn xuýt, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng khẽ cắn môi thỏa hiệp! Bé giơ bàn tay giấu sau lưng ra ngoài, đưa tới trước mặt Phượng Lâm Sách, nhỏ giọng nói: “Vâng…Là điểm tâm ăn rất ngon..”
Phượng Lâm Sách nhìn điểm tâm trong tay Bánh Bao Nhỏ, quả nhiên như hắn đoán, là thứ chưa thấy bao giờ…
“Phụ vương có muốn nếm thử không?” Bánh Bao Nhỏ nói như nịnh nọt.
Phượng Lâm Sách chống lại cặp mắt ngập nước lộ vẻ mong chờ, không tự giác liền thốt ra: “Được.”
Bánh Bao Nhỏ nghe vậy thì kích động không thôi, vội vàng dò xét, giơ bàn tay đang cầm chocolate đến bên môi Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách nhẹ nhàng cắn lấy, hơi ngậm trong miệng. Ừ? Vừa vào miệng lập tức thành ngọt ngán, lại mang theo vị hơi đắng, lộ ra hương nồng đậm thuần túy, hương vị thực sự không tệ!
Hắn chưa bao giờ nếm qua điểm tâm đặc biệt như vậy, khó trách lúc hắn vừa đến, Huyễn Nhi lại lộ ra vẻ mặt say mê hưởng thụ như vậy…
“Ăn thật ngon.” Phượng Lâm Sách gật đầu nói.
Bánh Bao Nhỏ hưng phấn nói: “Phụ vương cũng thích ăn sao? Huyễn Nhi cũng rất thích!” Nói xong, lại đưa nửa thanh còn lại đến bên miệng Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đẩy trở lại bên miệng Bánh Bao Nhỏ, nói: “Phụ vương nếm thử là được rồi, Huyễn Nhi ăn đi.”
Hắn cũng không lo lắng điểm tâm này có vấn đề, những ngày ở chung vừa rồi, bản tính làm người của Trác Diệp, hắn đều nhìn vào trong mắt, càng tin tưởng nàng thật tâm đối với Huyễn Nhi, tuyệt sẽ không hại bé.
Bánh Bao Nhỏ nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu được mĩ vị hấp dẫn này nữa, bé mở miệng nhỏ nhắn, nuốt miếng chocolate còn lại vào trong bụng…
“Huyễn Nhi đưa gói giấy của điểm tâm này cho Phụ vương được không?”
“A…Được..” Bánh Bao Nhỏ ngậm lấy chocolate, mơ hồ không rõ, bỏ giấy gói lên tay Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách cầm trong tay, cẩn thận nhìn, cảm nhận gần giống như mĩ vị ngon ngọt kia, bên trên mặt cũng ghi một chút ký hiệu, nhưng hắn đọc không hiểu, xem ra lại của một cửa hàng nào đó sản xuất….
“Không còn sớm, Huyễn Nhi nghỉ ngơi đi.” Phượng Lâm Sách bỏ giấy gói điểm tâm kia vào trong tay áo, lại để cho Bánh Bao Nhỏ nằm lên giường xong thì dịch góc chăn lại, đứng dậy đi ra ngoài…
Kết quả một đêm này Bánh Bao Nhỏ mất ngủ! Hành động của Phụ vương thật khiến bé kinh ngạc luôn rồi!
Phượng Lâm Sách đứng trong bóng đêm nhìn ánh trăng lộ ra, thất thần trong chốc lát, sau đó lại đi về phòng mình.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn thân cận với Huyễn Nhi như vậy sau những năm gần đây, biểu lộ trên gương mặt Huyễn Nhi kia như là được sủng mà kinh! Trong lòng Phượng Lâm Sách lại sinh ra áy náy…
Kỳ thật mấy ngày nay Phượng Lâm Sách cũng đang nghĩ, Trác Diệp cưng chiều Huyễn Nhi như vậy, lại có thể khiến cho bé ngoan ngoãn nghe lời học tập. Chính mình nghiêm khắc với Huyễn Nhi như thế, đổi lại là một ánh mắt sợ hãi, thực tế bé cũng chẳng có chút tiến bộ nào, có lẽ phương thức của mình không đúng, cũng đã quá xem nhẹ cảm thụ của Huyễn Nhi rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]